DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 270

Chương 270:

 

Thực sự biến mắt!

 

Không còn túi!

 

Tất cả quần áo hàng hiệu đều không còn nữa, chỉ còn một số áo phông và quần tây mặc hàng ngày.

 

Phụ kiện …

 

Đúng rồi!

 

Còn phụ kiện!

 

Lâm Vi hốt hoảng chạy vào phòng ngủ.

 

Hôm qua cô ta không dọn dẹp gì cả mà cát đồ trang sức vào tủ.

 

Cô ta lao vào phòng ngủ bật đèn.

 

Đèn vừa sáng, cửa phòng ngủ mở ra, lúc này tủ trống trơn, không thấy dấu vết của két sắt.

 

“Không!”

 

Lâm Vi chạy tới tủ, lục lọi như điên.

 

Tất cả đồ trang sức có giá trị của cô ta đều nằm trong két sắt!

 

Có bộ sưu tập đồng hồ và ngọc lục bảo của riêng cô ta, cũng như chiếc nhẫn kim cương ngoại cỡ mà anh A Dục đã tặng khi cầu hôn.

 

“Đâu rồi! Mau xuất hiện!”

 

Két sắt không nhỏ, ngăn tủ cũng không lớn, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được két sắt có trong tủ hay không, nhưng Lâm Vi vẫn không chịu thua, lục lọi thêm nửa giờ.

 

Cuối cùng!

 

Cô ta mềm nhữn ngã xuống đất.

 

Hết rồi!

 

Cô ta đã hoàn toàn xong đời!

 

Chân của Lâm Vi mềm nhữn ra, cô ta ngã quy xuống đất như bùn.

 

Ngay cả khi cha mẹ cô ta vào tù, anh A Dục chia tay với cô ta, và thậm chí công ty quyết định phong sát cô ta, cô ta chưa bao giò tuyệt vọng như vậy!

 

Vì cô ta biết rằng cô ta vẫn còn tiền!

 

Sau ba năm làm việc trong ngành, toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ta được dùng để mua túi xách, quần áo và trang sức phiên bản giới hạn.

 

Bộ sưu tập của cô ta luôn tăng giá trị.

 

Cô ta tự tin sẽ có thể trở lại với điều này.

 

Nhưng bây giờ!

 

Tắt cả mọi thứ đã biến mắt!

 

Tất cả đã biến mát!

 

“Áa— ” Lâm Vi ôm đầu bật khóc.

 

Cùng lúc.

 

Thành phó điện ảnh.

 

Trong chiệc Maybach, Tiêu Lăng Dạ nhận được một cuộc gọi từ Tiêu Diễn.

 

“Nói đi!”

 

*Anh trai, mọi việc đã xong!” Tiêu Diễn nói với giọng mời gọi, “Anh trai, thưởng cho em đi!”

 

“Nghỉ phép năm thêm ba ngày! “

 

” Oh yeah! Anh à, em yêu anh nhiều lắm, chúc anh hoàn thành suôn sẻ kế hoạch hôm nay! “

 

Tiêu Lăng Dạ cúp điện thoại, câu nhẹ khóe miệng.

 

Quay đầu lại Tâm Can nghiêng đầu, chống cằm nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.

 

Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nhìn cô bé.

 

Cô bé cong môi.” Hừ! Baba không phải giả vờ! “

 

Tiêu Lăng Dạ cau mày.

 

” Đừng nghĩ rằng con là trẻ con mà không hiểu bát cứ điều gì. Hừ! Con biết rất nhiều! “Cô bé tự hào nâng cái cằm bụ bẫm lên, miệng đầy hơi sữa nói:” Con biết vừa rồi ba và chú hai đang nói chuyện gì. ” “

 

Tiêu Lăng Dạ nhìn cô bé, tỏ ý cô bé tiếp tục nói.

 

” Hứ! Ba và chú hai đã đôi phó với người phụ nữ xâu xa đó! “

 

Tiêu Lăng Dạ nhướng mày.

 

Cô gái nhỏ này … trở nên thông minh hơn từ khi nào vậy?

 

” Baba, thu mắt lại đi, đôi mắt của ba làm tổn thương niềm tự hào trẻ thơ của con… “

 

Tiêu Lăng Dạ lặng lẽ rút lại ánh mắt.

 

Cô bé vò đầu, bí mật bĩu môi.

 

Hừm!

 

Chiều nay chú hai đưa cô đến công ty của baba. Cô đang nằm trong phòng khách. Baba và chú hai tưởng cô đã ngủ nên không trốn tránh cô.

 

Cô nghe thấy mọi thứ rồi!

 

Nhưng cô sẽ không thừa nhận rằng cô đã nghe trộm đâu.

 

Cô ở với mẹ và anh trai, vì vậy cô trở nên thông minh hơn, cô đoán được điều đó!

 

Hehe!

 

“Tâm Can…”

 

“Hả?”

 

“Thân thể có khó chịu không?”

 

Tâm Can trợn tròn mắt.

Đọc truyện chữ Full