DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 338

Lần trước Tiêu Lăng Dạ tới thăm đoàn, vừa hay lúc đó cô cùng Cơ Dã Hỏa diễn cảnh hôn nhau, lần này càng bạo hơn nữa trực tiếp cảnh giường chiếu.

 

Anh ấy cũng thật biết cách chọn thời gian quá đi mà.

 

Lần trước.

 

Ánh mắt anh lạnh lùng, cô vẫn kiên trì diễn, trực tiếp hôn mười mắy lần, lúc này thì…

 

Mẹ nó.

 

“Quán Quán? Lâm Quán Quán?”

 

“Hả?”

 

Lâm Quán Quán bỗng nhiên hoàn hồn, ngắng đầu lên thì thấy Sở Khiêm hoài nghỉ nhìn cô: “Cô đang nghĩ gì thế, kêu cô mấy lần rồi đấy.”

 

Lâm Quán Quán nuốt nước miếng: “Tôi, tôi hơi hồi hộp.”

 

Sở Khiêm vừa mới chuẩn bị nói nói máy câu an ủi cô, Lí Mưu bên kia đã cầm loa lớn hô lên.

 

“Diễn viên vào chỗ, chuẩn bị bắt đầu quay!”

 

Lâm Quán Quán kiên trì vào phim trường.

 

Vở kịch hài này diễn ra trong tẩm cung.

 

Nội dung là hoàn thành việc tu sửa Thần Phi, Thần Phi vừa mới dọn tới tắm cung mới, các cung nữ vui vẻ sửa sang lại đồ vật.

 

Lúc này hoàng đề lặng lẽ đi đến, cho các cung nữ lui về sau, ban ngày ban mặt chạy đến thể hiện tình cảm mãnh liệt cùng Thần phi.

 

Sau đó.

 

Nghe nói lúc này Thái Hậu đang giận dữ, cho rằng Thần phi chính là cái họa nước yêu phi, chỉ biết mê hoặc Hoàng Thượng, lúc sau dưới sự xúi giục của Uyễn Phi khiến bà ta nổi lên sát ý.

 

Đương nhiên.

 

Tuông vui này diễn chỉ có lăn trên giường.

 

“Action!”

 

Trong tẩm cung.

 

Ma ma Thần Cung cao hứng bừng bùng chỉ huy cung nữ thái giám: “Nhẹ nhàng thôi! Ai yal cần thận một chút, mấy thứ này đều là của Hoàng Thượng ban thưởng, nếu mà hư thì cần thận đầu của các ngươi!”

 

Cung nữ cùng bọn thái giám lên tiếng, động tác càng thêm cần thận từng li từng tí.

 

Thấy thế, ma ma vui vẻ đi đến bên Thần phi: “Nương nương, người xem Hoàng Thượng đối với nương nương thật tốt, đặc biệt vì nương nương mà tu sửa cung điện không nói, còn ban thưởng nhiều như vậy. Biết nương nương cách xa quê hương, sợ nương nương tưởng niệm quê nhà, đồ vật tẩm cung đều là Giang Nam chuyển tới đây.”

 

Trong tẩm cung.

 

Thần phi đứng một mình bên cửa sổ, mở cửa số ra, nhánh cây trọc ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi từng cơn, nàng cứ đứng như vậy, bóng dáng cực kỳ tịch liêu.

 

Ma ma sửng sốt một chút, thử hô một tiếng: “Nương nương?”

 

Thần phi cúi đầu, dùng cây gắp than khảy trên lư hương cạnh cửa sổ, cơn gió thổi tới, hương khói tỏa ra 4 phía trong tắm cung.

 

“Nương nương, gió thu lạnh, nương nương cần thận đừng để cảm lạnh, vẫn là nên để nô tỳ đóng cửa sỏ lại đi.”

 

Thần phi cúi đầu, tựa hồ như đang xuất thần, vẫn chưa lên tiếng.

 

Ma ma đóng lại cửa sổ, than nhẹ một tiếng.

 

Hoàng Thượng sủng ái nương nương như vậy, ân sủng không ngừng, ban thưởng không ngừng. Cũng không biết vì sao, nương nương nhìn cả ngày buồn bực, dáng vẻ không vui.

 

Nhưng vào lúc này.

 

Hoàng Thượng mang theo kế bên là đại thái giám, mặc thường phục xuất hiện ở cửa tẩm cung.

 

Các cung nữ chuẩn bị thỉnh an, Hoàng Thượng ra dấu tay im lặng, tiếp theo, ngài xua xua tay, cung nữ cùng ma ma lập tức nối đuôi nhau lui ra.

 

Hoàng Thượng xua xua tay với đại thái giám, đại thái giám cũng lui xuống.

 

Bên cửa sổ.

 

Ngón tay Thần Phi có chút dừng lại, rất nhanh, cô điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục gảy lư hương.

 

Thân thể ám áp.

 

Hoàng Thượng từ phía sau lưng ôm lấy nàng.

 

Thân thể Thần phi cứng đờ, vừa quay đầu liền thấy lớp thường phục của Hoàng Thượng.

 

Phía ngoài đoàn người.

 

Ôm rồi, ôm rồi!

 

Tiêu Diễn diễn quá nhập vai, kích động không thôi, chung quanh bỗng nhiên phát lạnh, quay đầu một cái liền thấy ông anh nhà mình mặt phủ sương lạnh.

Đọc truyện chữ Full