DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 340

Chương 340:

 

Vừa rồi đột nhiên sau lưng cảm giác như có từng đợt gió lạnh ùa tới vậy.

 

Theo bản năng Sở Khiêm quay đầu lại nhìn thoáng qua, không có gì bắt thường.

 

Gặp quỷ!

 

Lí Mưu hô lớn một tiếng: “Cảnh tiếp theo.”

 

“Tốt.”

 

“Bắt đầu quay!”

 

Trong tẩm cung.

 

Hoàng Thượng chậm rãi đè ép xuống dưới, dựa theo tình tiêt kê tiêp, Hoàng Thượng hẳn là cúi đâu hôn môi, sau đó Thần phi tránh đi, thuận thế nụ hôn Hoàng Thượng dừng lại ở trên cổ nàng.

 

Tình huống kịch tính tiếp theo không thể miêu tả được rõ ràng mà.

 

Trong quá trình quay.

 

Lâm Quán Quán nỗ lực vứt bỏ tạp niệm, có thể tưởng tượng đến Tiêu Lăng Dạ đang nhìn chằm chằm cô, biểu cảm của cô vẫn có chút cứng đờ.

 

Cài, Lí Mưu lại hô một tiếng: “Quán Quán, khống chế biểu tình của cô một chút, tuy rằng cô vì báo thù mới tiến cung, nhưng cô bây giờ biểu hiện quá rõ ràng, phải dùng ánh mắt cùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt sự kháng cự, chứ không thể thể hiện thẳng ra trên mặt như thế.”

 

“Thực xin lỗi, đạo diễn.”

 

*NG”

 

Lại lần nữa NG, ngồi bên ngoài khí lạnh Tiêu Lăng Dạ toát ra muốn tràn đến trong phòng luôn rồi, Lâm Quán Quán quay không thuận lợi liên tục NG rất nhiều lần.

 

“Cắt!”

 

39211”

 

“Cát”

 

Tạm dừng ghi hình.

 

Lí Mưu có chút nén giận.

 

Lâm Quán Quán mỗi lần đóng phim đều quay một lần là xong, vậy mà tới khi anh ấy ghé thăm đoàn phim thì như: xe bị tuột xích!

 

“Đạo diễn, rất xin lỗi.”

 

Lí Mưu hít sâu một hơi, nghĩ lại, ai bảo ông chủ nhìn chăm chú lúc quay hình như thế.

 

Lâm Quán Quán nhìn có vẻ trầm ổn nhưng cô ấy cũng mới là cô gái tuổi đôi mươi thôi.

 

Vừa nghĩ đến đáy, đạo diễn lại nguôi giận.

 

Thở dài nói: “Quán Quán à, hôm nay ông chủ ở chỗ này, cô phải biểu hiện thật tốt vào.”

 

Lâm Quán Quán xấu hổ mặt đỏ bừng.

 

“Đạo diễn, cho tôi một phút.”

 

“Được!”

 

Lâm Quán Quán nhắm mát lại, trong đầu đem kịch bản lược qua một lần nữa.

 

Lâm Quán Quán!

 

Cô là một diễn viên chuyên nghiệp!

 

Một phút sau, cô mở mắt ra, đáy mắt đã khôi phục thanh minh.

 

“Đạo diễn, được rồi!”

 

“Chắc chưa?”

 

Lí Mưu có chút không yên tâm: “Nếu không nghỉ ngơi hai phút đi?”

 

“Không cần, đươc rồi.”

 

“Được!”

 

Tiếp tục quay.

 

Trong màn ảnh.

 

Thân mình Hoàng Thượng chậm rãi nằm xuống, anh động tình, cúi đầu hôn môi Thần phi, Thần phi theo bản năng tránh đi.

 

Nụ hôn của anh vừa đúng dừng ngay cổ cô.

 

Anh ngửi một ngụm: “Thần Nhi, nàng thật thơm.”

 

Vì cố gắng đạt tới sự chân thật, tất cả động tác đều nhớ mồn một, không thể không nói, Sở Khiêm thật là một diễn viên ưu tú.

 

Liền tính Lâm Quán Quán NG nhiều như vậy nhưng mỗi lần chỉ cần bắt đầu quay, anh liền lập tức có thể đi vào trạng thái, không có oán giận Lâm Quán Quán kéo chân, mỗi lần cảm xúc đều cực kỳ đúng đắn.

Đọc truyện chữ Full