DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 344

Chương 344:

 

Trong lòng Cơ Dã Hỏa như đang bị thiêu đốt.

 

Anh bực mình lái xe về Cẩm Cung, tất cả cửa sổ xe đều hạ xuống, gió lạnh gào thét thổi tóc màu xanh lục của anh.

 

Trên đường, nhận được điện thoại trong nhà gọi tới, anh nhìn thoáng qua, nhíu mày, tắt máy.

 

Không đến năm giây, di động lại vang lên.

 

Anh lại tắt máy.

 

Lại vang lên.

 

“Phi!”

 

Cơ Dã Hỏa rủa thầm một tiếng, bắt máy nói: “Chuyện gì?

 

Nói!”

 

*A Dận.”

 

Gió rất lớn khiến cho giọng nói của Liễu Uyễển Lê nghe không quá rõ ràng, nhưng lời nói vẫn là rõ ràng truyền tới trong tai anh: “A Dận, con mau về, ba con ngắt xỉu rồi!”

 

“Két Xe phanh gấp.

 

Lốp xe ô tô ở đường cái phát ra tiếng cọ xát chói tai, anh biến sắc: “Mẹ nói cái gì?”

 

“Ba con té xỉuf”

 

Cơ Dã Hỏa cắn răng, tay mạnh mẽ đánh lái, xe lập tức sang hướng khác: “Bây giờ con lập tức trở về!”

 

Hai mươi phút sau.

 

Cơ Dã Hỏa vội vàng chạy về biệt thự, đậu xe xong xuôi, anh tùy tay đem chìa khóa xe ném cho người hầu, nhanh chóng vọt vào phòng khách.

 

“Bà Trương, ba tôi đâu?”

 

“Lão gia nằm trong phòng.”

 

Sắc mặt Cơ Dã Hỏa đại biến.

 

Đã ngất xỉu tại sao không đưa đi bệnh viện?

 

Anh không kịp dò hỏi, người đã vọt vào phòng khách, nhưng mà tới rồi phòng khách, bước chân anh dừng lại.

 

Trong phòng khách.

 

Trên sô pha.

 

Liễu Uyển Lê ăn mặc một thân trang phục hàng xa xỉ, trang điểm tinh xảo, tươi cười nhu hòa ngồi ở chỗ kia. Bên người bà là một cô gái cỡ hai mươi tuổi. Thời điểm anh tiến phòng khách, Liễu Uyển Lê đang nói chuyện với cô ấy, mặt luôn luôn ít khi nói cười nay lại khó thấy được bộ dáng tươi cười đầy mặt.

 

Nghe được động tĩnh, bà quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn thấy Cơ Dã Hỏa đứng ở cửa phòng khách, trên mặt Liễu Uyễn Lê tươi cười càng nhu hòa, bà vẫy tay với Cơ Dã Hỏa: *A Dận, mau tới đây!”

 

Cô gái bên người Liễu Uyễển Lê nhìn thấy Cơ Dã Hỏa, đáy mắt chợt bộc phát ra nóng rực quang mang, cô ấy theo bản năng đứng lên, đôi tay nắm chặt khẩn trương nhìn Cơ Dã Hỏa.

 

Cơ Dã Hỏa đứng ở cửa, sắc mặt cực kỳ khó coi.

 

Không phải nói ba té xỉu sao.

 

Một khi đã như vậy, mẹ làm gì còn có tâm tình quần áo ngăn nắp cùng cô gái kia nói chuyện phiếm?

 

Ý thức được mình bị lừa, sắc mặt Cơ Dã Hỏa đen thui.

 

Anh không cần suy nghĩ, xoay người muốn đi.

 

Trong phòng khách cô gái kia tức khắc liền ngây ngắn cả người, mê mang nhìn Liễu Uyễn Lê.

 

Liễu Uyễển Lê lại thẹn lại giận, quát một tiếng chói tai: “Đứng lại!”

 

Thân hình Cơ Dã Hỏa dừng một chút.

 

Với chút ngừng lại này của anh, Liễu Uyễển Lê đã đi nhanh vọt tới cửa phòng khách, mạnh mẽ giữ chặt cánh tay anh, “Con muốn đi đâu?”

 

Ánh mắt Cơ Dã Hỏa phát lạnh: “Mẹ trăm phương ngàn kế đem con lừa trở về, có ý tứ sao?”

 

Liễu Uyễển Lê cắn răng, bà hạ giọng: “A Dận, coi như mẹ cầu xin con, con có thể nói chuyện một lát với người này được không? Mẹ không miễn cưỡng con, nếu nói xong con cảm thấy không thích hợp, mẹ tuyệt đối sẽ không cưỡng bách các con ở bên nhau.”

 

A.

 

Dùng ba sinh bệnh làm lý do lừa anh vê nhà.

 

Chính là vì muốn xem xem mắt!

 

Cái này là chuyện buồn cười cỡ nào cơ chứ!

 

*Cô ấy là con gái nhà nào?”

Đọc truyện chữ Full