DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 440

Chương 440:

 

“Bệnh tâm thần!”

 

“Tôi là như vậy đều là vì quan tâm anh nha!” Lâm Vi tiếp nhận di động: “Còn có một chuyện rất thú vị, anh muốn biết không?”

 

“Nói.”

 

Lâm Vi dứt khoát ấn vào album khác lại đem điện thoại đưa cho Tiêu Dục: *Xem đi! Bức ảnh này là ngày tuyên bố đính hôn của anh với cô ta, nhưng người phụ nữ này cũng không chịu nổi cô đơn nha. Hai người tuyên bố đính hôn buổi sáng thì buổi tốt lại thác loạn thế này! Wow, dựa theo lẽ thường thì tôi đoán người ta có thể làm như vậy căn bản là không đem anh để vào mắt nha.”

 

Tiêu Dục biết, Lâm Vi đang cố ý chọc giận anh, chê cười anh.

 

Nhưng anh.

 

Vẫn phẫn nộ rồi!

 

Anh gắt gao siết chặt di động, nhìn La Mỹ Mỹ cùng người đàn ông khác chơi đùa giường chiếu, tròng mắt cũng sắp nhỏ ra máu luôn rồi.

 

Vị hôn thê của mình, ở ngày tuyên bố đính hôn thế nhưng cùng người đàn ông khác lên giường!

 

Còn chụp ảnh!

 

Là đàn ông đều không có cách nào chịu đựng loại chuyện này.

 

Coi như anh có chán ghét La Mỹ Mỹ, cũng không được!

 

Bởi vì hành vi của cô ta, quả thực chính là ở đánh vào mặt anh.

 

Vũ nhục tôn nghiêm đàn ông của anh!

 

Quá hèn mọn!

 

Còn nhọc lòng anh sau khi xác định quan hệ giữa anh với cô ta đều luôn đáp ứng những yêu cầu cũng như lấy lòng cô ta.

 

Mà La Mỹ Mỹ này, rõ ràng nhìn dáng vẻ của cô ta hoàn toàn là say mê anh.

 

Kết quả!

 

Cái say mê của cô ta là thế này.

 

Một bên nói chuyện với anh, một bên lên giường với người đàn ông khác!

 

Tiêu Dục thiếu chút nữa đã bóp nát điện thoại.

 

Thấy thế, Lâm Vi nhanh tay cướp điện thoại về: “Tôi thật vất vả mới giữ được điện thoại đấy, anh đừng có mà làm hỏng.”

 

Tiêu Dục thở hồn hển như trâu, tức đỏ mắt.

 

Lâm Vi cười nhẹ ra tiếng.

 

Tiêu Dục lập tức quay đầu căm tức nhìn cô.

 

“Trừng tôi làm gì, tôi tốt bụng cho anh xem máy cái này, nếu không nhờ tôi thì trên đầu anh đã mọc ra một đồng cỏ xanh luôn rồi.Nhờ tôi anh mới biết đầu anh mọc sừng rồi.”

 

Đồng cỏ xanh!

 

Tiêu Dục tức đến mức cả người run run, anh chỉ vào cửa xe: “Xuông xel”

 

“Không!”

 

“Không phải cô tới để xem trò cười của tôi sao, hiện tại chê cười cũng xem xong rồi, cô cũng đi đi!”

 

Lâm Vĩ còn lâu mới đi!

 

Cô lấy dây an toàn đeo lên một cách dứt khoát.

 

Tiêu Dục không thể nhịn được nữa: “Cô còn muốn làm cái gì?”

 

“Tôi còn có chuyện quan trọng hơn để nói với anh đây.”

 

“Nói.”

 

Lâm Vi không nói lời nào, dựa vào ghế phụ ghé, duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.

 

Tiêu Dục nhíu mày, không hiểu được.

 

Lâm Vi trợn trắng mắt.

 

Cô dứt khoát nói rõ:“Tôi mang thai.”

 

“Có liên quan gì tới tôi!”

 

Lâm Vi cười khẽ: “Không liên quan đến anh mà tôi tìm đến đây à?”

 

Tiêu Dục sửng sốt!

 

Anh khiếp sợ nhìn bụng Lâm Vi, ánh mắt khó khăn chuyển sang mặt cô ta, thanh âm anh phát run: “Cô có ý gì?”

 

Lâm Vi mở túi xách lấy tờ siêu âm ném cho Tiêu Dục: “Tự mình xem!”

 

Ánh mắt Tiêu Dục nhìn chằm chằm vào tờ siêu âm một cách gắt gao.

Đọc truyện chữ Full