DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 1096

Chương 1096:

 

Hoặc là nói mọi người ở đây, trừ bỏ Tiêu Diễn tất cả đều choáng váng.

 

Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện.

 

Tiêu Lăng Dạ: “Có mệt không?”

 

“Chân đau.” Thanh âm Lâm Quán Quán mềm mại, như là làm nũng: “Giày cao gót mới nên có chút ma sát chân.”

 

Lâm Quán Quán kinh hô một tiếng.

 

Thì ra là Tiêu Lăng Dạ ôm ngang cô lên.

 

Lâm Quán Quán luống cuống tay chân kéo lại vạt váy sườn xám: “Tiêu Lăng Dạ, sườn xám xẻ tà nha!”

 

Tiêu Lăng Dạ trầm giọng hô câu: “A Diễn!”

 

Bên kia.

 

Tiêu Diễn vô cùng có nhãn lực thấy vậy liền cởi áo vest đỏ của mình đặt trên đùi Lâm Quán Quán.

 

“….” Lâm Quán Quán giãy giụa: “Mau buông em xuống.”

 

“Đừng nhúc nhích! Không phải chân đau sao?”

 

Lâm Quán Quán dở khóc dở cười: Có nhiều người xung quanh.

 

“Kệ bọn họ!”

 

Mọi người hoàn toàn choáng váng. Ông trời!

 

Lời đồn không phải nói Tiêu Lăng Dạ không gần nữ sắc sao, bên người chưa bao giờ gần phụ nưx sao!

 

Còn có!

 

Không phải nói Tiêu Lăng Dạ lạnh băng vô tình, là cái đại ma vương thủ đoạn tàn nhẫn sao!

 

Này… Đây là tình huống thế nào đây!

 

Lạc Niệm Niệm hoàn toàn hoang mang.

 

Nhưng vào lúc này.

 

Cô đột nhiên cảm giác một tầm mắt sắc bén lạnh lẽo dừng ở trên người cô, cô giật mình một cái, vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt băng hàn lành lạnh của Tiêu Lăng Dạ.

 

“Vừa rồi, là cô muốn đuổi vợ của tôi đi à?”

 

Vợ… Vợ của tôi!

 

Vợ của tôi!

 

Mọi người còn chưa có hoàn hồn đã bị xưng hô của Tiêu Lăng Dạ làm cho hôn mê!

 

Trời ạ!

 

Ở đây nhóm thiên kim độc thân sôi nổi che ngực lại, một bộ dáng tan nát cõi lòng.

 

Tiêu Lăng Dạ đã kết hôn.

 

Đây là chuyện khi nào, vì sao các cô ấy không có nghe được bất luận cái tin tức gì.

 

Lạc Niệm Niệm cũng hoang mang.

 

Đối diện với con ngươi băng hàn của Tiêu Lăng Dạ, cô như rớt vào hầm băng, cô thế nào cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, so bì khí thế với Tiêu Lăng Dạ hoàn toàn không đọ nổi, khí thế cô tức khắc liền yếu xuống dưới, lắp bắp nói: “Tiêu, Tổng giám đốc Tiêu, chuyện này chắc là có hiểu lầm.”

 

“Hiểu lầm?”

 

Lạc Niệm Niệm thấy Tiêu Lăng Dạ không có ý thiện bãi cam hưu, không khỏi tê dại da đầu.

 

Cô bị Tưởng Y Y xúi giục dăm ba câu liền thật sự cho rằng Lâm Quán Quán dư tình chưa xong với anh A Dục, cố ý trang điểm thành như vậy tới câu dẫn anh. Dung mạo của Lâm Quán Quán là thứ mà chỉ cần là phụ nữ đều sẽ có cảm giác nguy cơ, cho nên cô liền nghĩ nhân cơ hội này đuổi Lâm Quán Quán đi.

 

Nào biết thế nhưng lại đá phải một khối ván sắt.

 

Lạc Niệm Niệm cứng đờ giải thích: “Tổng giám đốc Tiêu…Chúng ta đều cho rằng Lâm tiểu thư không không không, là Tiêu thái thái, chúng ta cho rằng cô ấy trộm tiến vào, cho nên…”

 

Thanh âm càng nói càng nhỏ.

 

Đọc truyện chữ Full