DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 569: Nhiếp nhiên dùng hết toàn lực - Nhị thiếu bảo vệ (7)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Màn đêm dần buông xuống, tất cả mọi người đã tới phòng học để học tập, sân huấn luyện vào buổi tối cực kì yên ắng

Lúc này, An Viễn Đạo đang dẫn lớp 1 về phòng nghỉ ngơi

Sau khi nghe nói Nhiếp Nhiên vẫn còn đứng ở đó thì mới đứng yên giải tán người của lớp 1, hai tay chắp sau lưng, mang theo tư thái nhàn tản đi về phía Nhiếp Nhiên.

Phương Lượng và Uông Tư Minh thấy An Viễn Đạo đi tới đó thì đi chậm lại, chờ xem tình hình.

“Không để ý một cái, thế mà trời đã tối rồi

Một ngày không ăn cơm, chắc đói bụng rồi nhỉ?” An Viễn Đạo đứng trước mặt Nhiếp Nhiên, cười rất gợi đòn, “Thế nào, có phục không?” Nhiếp Nhiên bình thản đáp lại hai tiếng, “Không, phục!” Nụ cười của An Viễn Đạo cứng đờ, sau đó lập tức giận dữ: “Giỏi, có cốt khí, vậy để tôi chờ xem cốt khí của cô có cứng hơn thép được không?” Nói xong, anh ta nổi giận đùng đùng đi tới căng tin

Phương Lượng đứng cách đó không xa thấy An Viễn Đạo đi rồi, Nhiếp Nhiên vẫn còn đứng đó thì biết ngay là Nhiếp Nhiên không nhận sai

“Ôi..

Phải làm sao đây!” Anh ta thở dài ưu sầu

Nói thật, anh ta thấy hơi hối hận khi lúc trước kéo Nhiếp Nhiên vào đây

Với tính cách bướng bỉnh, ngạo mạn của cô, chẳng phải vào đây thì càng chỉ chịu khổ hay sao? Phương Lượng muốn đi lên khuyên nhủ mấy câu, lại bị Uông Tư Minh kéo trở lại, “Vừa rồi hình như sĩ quan huấn luyện rất tức giận, cậu cẩn thận bị giận lây đấy.” “Nhưng cô ấy thì phải làm sao bây giờ?” Phương Lượng nhìn về phía Nhiếp Nhiên trên sân huấn luyện, mặt nhăn tít lại

“Yên tâm đi, cả đêm cũng chẳng sao đâu, lúc chúng ta huấn luyện còn ở trong rừng hoang ba ngày ba đêm không được ăn kia kìa.” Uống Tư Minh thoáng nhìn Nhiếp Nhiên ở trong sân huấn luyện, kéo Phương Lượng đi

Trên sân huấn luyện trống trải chỉ còn lại mình Nhiếp Nhiên

Đứng trong gió lạnh suốt một đêm, không bị tiếng tập hợp khẩn cấp quấy rầy, cô nhắm mắt dưỡng thần đến tận sáng hôm sau

Giờ cô phải kéo thời gian càng dài càng tốt, làm chuyện này càng ồn ào càng hay! Vẫn là sáu giờ tập hợp tập buổi sáng, sáu rưỡi về sửa sang phòng ốc, bảy giờ ăn sáng, đúng bảy rưỡi bắt đầu huấn luyện

Đến giờ ăn trưa, Quý Chính Hổ lại gọi người của lớp 6 đi huấn luyện, vì thế kế hoạch lén mang bánh bao cho Nhiếp Nhiên ăn bị phá hỏng, làm cho Nghiêm Hoài Vũ vô cùng tức tối

Rốt cuộc cũng kéo dài tới buổi trưa ngày thứ ba, Nghiêm Hoài Vũ thật sự không nhịn nổi nữa

Vốn dĩ khi anh ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo nói chuyện với nhau thì đã mừng thầm, nhưng qua thêm một ngày hoạt động, anh ta bắt đầu cảm thấy không ổn.

Nếu cứ tiếp tục thế này, Nhiếp Nhiên chắc chắn sẽ gục

Sau khi huấn luyện xong, Nghiêm Hoài Vũ chạy nhanh tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, vò đầu bứt tai nóng nảy nhưng lại không biết nói gì cho phải

Cổ Lâm nhìn thấy Nghiêm Hoài Vũ đi tới thì cũng vội vàng chạy qua khuyên nhủ: “Nhiếp Nhiên à, đã ba đêm rồi, hay là cậu nhường sĩ quan huấn luyện mà chịu phục đi.”

Nghiêm Hoài Vũ cũng cau mày nói: “Tiểu Nhiên Tử à, lần này là cô xúc động quá rồi, coi như chịu thiệt một chút trước cái bạn nữ kia và An Viễn Đạo đi.” Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của Cổ Lâm và dáng vẻ rối rắm của ba người Nghiêm Hoài Vũ

Ba ngày không nói chuyện, cũng không được uống nước, cô vừa định nói đã cảm thấy cổ họng khô chát như bị dao cứa qua

Thân thể này quá yếu rồi! Nhiếp Nhiên âm thầm ghét bỏ

“Còn con mẹ nó đứng ở đây làm gì thế hả? Còn không mau tới căng tin đi! Có phải không muốn nghỉ trưa không!” Không chờ cô trả lời, ở sau lưng đã vang lên một tiếng quát tức giận.

Đọc truyện chữ Full