DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 69: Tôi cũng muốn được hôn

Đây là lần đầu tiên trong đời Trương Vệ Đông được nữ sinh ôm hôn, hơn nữa Tùy Lệ mặc dù mới 21 tuổi nhưng bởi vì ham mêm văn nghệ cho nên thời trung học có học qua vũ đạo, cho nên dáng người rất khá, chỗ cần lồi có lồi, chỗ cần lõm có lõm. Đột nhiên bị ôm hôn khiến cho Trương Vệ Đông nhất thời ngượng ngùng và bối rối, gương mặt trắng nỏn của hắn không tự chủ được đỏ lên. 

Trương Vệ Đông vốn có bộ dạng nhã nhặn, đẹp trai, khiến cho nữ hài tử vừa nhìn đã thích. Hơn nữa, hôm nay hắn không chỉ thi triển quyền cước cứu bọn họ, thậm chí ngay cả thư ký thị trưởng thị ủy, phó cục trưởng cục công an cũng phải cung kính coi hắn là trưởng bối. Người giống như hắn chưa từng thân cận nữ hài tử, khi bị nữ hài tử ôm hôn lại lộ ra vẻ hoảng hốt, vẻ mặt đỏ hồng lên thì quả thực giống như tiêm thuốc kích thích cho đám nữ sinh vậy. Vốn với tính cách của đám người Lữ Nhã Phân sẽ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, cho nên sau đó bọn họ la hét om sòm nói: “Thầy không công bằng, ôm Tùy Lệ mà không ôm chúng em.” 

Trương Vệ Đông lúc này cũng học được chút thông minh, không nói là mình bị bức bách, chỉ có điều lại chẳng biết làm sao giải quyết với đám nữ sinh. 

Lữ Nhã Phân nhìn thấy Trương Vệ Đông đỏ mặt lại càng táo bạo tiến tới, giống như Tùy Lệ ôm lấy Trương Vệ Đông, rồi hôn lướt qua gương mặt hắn, sau đó mới nói nhỏ: “Cảm ơn thầy.” 

Trương Vệ Đông bị bốn nữ sinh ôm hôn thì trong lòng có chút rộn ràng, lại ấm áp dễ chịu, cảm giác được cuộc sống trước kia của mình trong trường đại học thật vô dụng, hiện tại mới chân chính là cuộc sống. 

Nhìn thấy Trương Vệ Đông được bốn nữ sinh thay phiên nhau ôm hôn, tâm lý đám người Lý Trung có chút chua chua, trong đó thanh niên có khí chất như một người nghệ sĩ tên là Vương Triệu Bình thoáng đẩy nhẹ gọng kính lên, không khỏi nói: 

- Các mỹ nữ! Tôi cũng muốn được hôn a. 

Có Vương Triệu Bình dẫn đầu, Lý Trung và Triệu Tinh Nguyên cũng nhớn nhác hô lên: 

- Đúng vậy. Không thể bên nặng bên như thế a. 

- Ngưng. Đi tìm chết đi. 

Bốn nữ sinh trăm miệng một lời, xem thường nói. 

- Cái này thật không công bình, chúng ta đều là bạn cùng ngồi chung nhà giam mà. 

Sắc tâm của ba người Lý Trung vẫn chưa chịu từ bỏ, kháng nghị. 

- Còn nói cùng ngồi chung nhà giam? Các ngươi nói ra mà không biết xấu hổ à? Tôi hỏi các ông, không có thầy thì hiện tại chúng ta đang ở chỗ nào? Còn có, các ông có thể đánh nhau giỏi như thầy không? Có đẹp trai như thầy không? 

Thấy sắc tâm của đám người Lý Trung vẫn chưa chết, thì Tùy Lệ tức giận ôm lấy cánh tay Trương Vệ Đông, hơi ưỡn bộ ngực của mình ra mà liên tục chất vấn. 

Ba người Lý trung bị hỏi cho ấp úng, không phản bác được câu nào. 

- Hừ! 

Tùy Lệ thấy thế thì như thắng lớn được một trận, ôm cánh tay Trương Vệ Đông lắc lắc liên tục, nói: 

- Thầy! Chúng ta đi. Không cần để ý tới ba tên si tâm vọng tưởng kia. 

Trương Vệ Đông bị Tùy Lệ lắc tay liên tục thì cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt, chỉ có thể để tùy ý cô nàng kéo đi. Chỉ có điều mới đi được vài bước, cũng không biết Lữ Nhã Phân nghĩ thế nào mà lại đuổi theo, cũng đỏ mặt ôm lấy cánh tay còn lại của hắn. 

Một trái một phải, hai nữ sinh cán bộ đều có bộ dạng thanh xuân động lòng người kèm ở hai bên không khỏi làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái. Nhưng nghĩ tới thân phận thầy giáo của mình, nghĩ tới hai cô ấy là sinh viên, Trương Vệ Đông đành tận lực khống chế suy nghĩ đen tối trong đầu mình. 

Cũng may, ven đường buổi tối có rất nhiều hàng quán được bày ra, đi không được bao lâu đám người Tùy Lệ nhìn thấy một cửa hàng ăn đêm tương đối sạch sẽ. Cửa hàng ăn đêm ở đây đa phần làm ăn đều rất tốt, khách ăn của bọn họ chủ yếu là học sinh trong trường, chỉ có một số ít là thanh niên ở khu vực dân cư gần đây. 

Bốn nam, bốn nữ chọn lấy một cái bàn còn trống ngồi xuống. Bốn nam nhân thì hai người Lý Trung và Vương Triệu Bình bị bốn nữ sinh bắt đi gọi món ăn, Triệu Tinh Nguyên thì bị bắt đi tới một quán ở gần đó mua mấy xiên thịt dê nướng. Chỉ có một mình Trương Vệ Đông là không bị các nàng sai đi làm gì cả, không chỉ như thế ngay cả ghế ngồi cũng được Tùy Lệ và Lữ Nhã Phân trước sau mỗi người lau một lần cho. Còn hai nữ sinh Du Mẫn và Ngô Hiểu Ý người thì giúp hắn lau bát đũa, lại còn tráng qua nước sôi một lần, người thì giúp hắn rót nước.
Bốn nữ sinh thanh xuân xinh đẹp vây quanh Trương Vệ Đông hầu hạ giống như hoàng đế, làm cho những người ở bàn xung quanh nhìn thấy mà con mắt thiếu chút nữa rớt ra, cái này thật quá hoành tráng đi. Bọn họ thật sự không rõ, loại người như Trương Vệ Đông ngoại trừ gương mặt có chút đẹp trai ra thì làm sao lại có thể khiến cho bốn nữ sinh thanh xuân xinh đẹp như vậy vây quanh? Hơn nữa còn hầu hạ hắn đến mức như vậy? 

- Thầy Trương! Thầy hiện tại ở đâu? 

Sau khi giúp Trương Vệ Đông làm hết thảy mọi thứ, bốn nữ sinh mới ngồi xuống hỏi. 

- Thầy ở khu ký túc xá độc thân cho giáo viên. 

Trương Vệ Đông trả lời. 

- Phòng bao nhiêu? 

Các nữ sinh lại theo sát sau hỏi. 

- 701! 

Trương Vệ Đông trả lời chi tiết. 

Sau khi hỏi qua địa chỉ của Trương Vệ Đông, các nữ sinh lại hướng tới Trương Vệ Đông hỏi số điện thoại, hắn không có chút lý do nào để cự tuyệt, đành phải đọc số điện thoại cho các nàng. 

Bốn người Tùy Lệ đem số điện thoại của Trương Vệ Đông lưu vào trong máy của mình, sau đó thay nhau nháy máy cho hắn, rồi nói: 

- Thầy ! Đây là số của em, thầy phải nhớ kỹ nha. 

- Đúng rồi. Thầy thoạt nhìn còn trẻ như vậy thì năm nay đến tột cùng là bao nhiêu tuổi? 

Tùy Lệ ngồi ở bên cạnh Trương Vệ Đông không nhịn được tò mò hỏi. 

Trương Vệ Đông hiện tại là thầy giáo, hắn sợ nhất chính là học sinh hỏi vấn đề này. Nhưng Tùy Lệ đã hỏi, hắn không thể trợn mắt nói dối được, đành phải bất đắc dĩ nói: 

- Hai mươi ba tuổi. 

- Oa! Trời ơi! Còn trẻ như vậy sao?

Đám người Tùy Lệ không nhịn được trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa thán phục nhìn Trương Vệ Đông giống như người ngoài hành tinh. 

Trương Vệ Đông bị bốn nữ sinh nhìn như vậy thì cảm thấy không được tự nhiên, tức giận nói: 

- Có ai quy định là làm thầy giáo thì không được trẻ như vậy? 

- Hì hì... Không có. Không có. 

Các nữ sinh đều cười, lắc đầu phủ định. Chẳng qua bởi vì biết tuổi Trương Vệ Đông cũng xấp xỉ với mình, trong lúc vô tình làm cho mối quan hệ của bọn họ trở nên thân thiết hơn. 

- Đúng rồi. Thầy vừa nói là tuổi mụ hay tuổi thực? 

Sau khi cười hì hì phủ định, Lữ Nhã Phân lại nghiêng đầu nhìn Trương Vệ Đông hỏi. 

Dân Ngô Châu có thói quen tính cả tuổi mụ vào, Trương Vệ Đông vốn ngại mình tuổi còn trẻ tự nhiên là cũng như thế. Hiện tại bị Lữ Nhã Phân hỏi như thế đành uống một ngụm trà rồi buồn bực nói: 

- Tuổi mụ. 

- Oa! Đây không phải là cùng tuổi với Lữ Nhã Phân tỷ sao? Lữ Nhã Phân tỷ tính cả tuổi mụ cũng là hai ba đó. Thầy sinh vào tháng mấy? 

Tùy Lệ tựa như phát hiện ra đại lục mới, đứng bật dậy, vẻ mặt hưng phấn truy hỏi. 

- Em là cảnh sát phá án sao? Hỏi rõ ràng như vậy làm gì? Không nói. 

Trương Vệ Đông trợn mắt nhìn Tùy Lệ, tức giận nói. Hắn thật sự sợ rằng, nói ra tháng sinh của mình thì còn nhỏ hơn Lữ Nhã Phân, như vậy là thầy giáo như hắn thật mất mặt. 

Nhưng lòng hiếu kỳ của nữ nhân một khi đã trỗi dậy thì không dẽ dàng bị ép xuống được, hơn nữa bọn họ còn phát hiện ra vị thầy giáo anh hùng trong lòng mình lại có tuổi tác ngang với bọn họ. Cho nên lòng hiếu kỳ của bốn nữ sinh lại càng lớn hơn nữa. 

- Nói đi... Nói đi mà thầy. Chúng em đều muốn biết. 

Trương Vệ Đông vừa mới nói xong, Tùy Lệ liền ôm lấy cánh tay hắn, không ngừng lắc qua lắc lại nũng nịu nói. 

Cánh tay trần không ngừng lay động thi thoảng lại cọ vào ngực của cô nàng, một cảm giác quái dị đó lan truyền ra khắp toàn thân khiến cho Trương Vệ Đông vừa hưởng thụ vừa sợ hãi, không thể chịu nổi.

Đọc truyện chữ Full