DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 41: Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên

“Ông ơi, anh ấy chảy nhiều máu quá, chắc chắn là rất đau.”

“Cầu xin người đừng đánh nữa.”

Nhìn Nam Khuê, cuối cùng lão gia cũng mềm lòng.

Bỏ cây gậy xuống, ông thở dài một hơi: “Mau đưa nó đi đi, tao không muốn nhìn thấy nó nữa.”

“Dạ vâng, thưa ông.”

Nam Khuê lập tức gật đầu, sau đó nhìn bên cạnh: “Bác Chu, giúp con một tay.”

5 phút sau, Nam Khuê và bác Chu dìu Lục Kiến Thành về phòng.

“Có phải là đau lắm không?”

Lúc Nam Khuê hỏi, giọng nói như run rẩy.

Chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không đau được.

“Anh cố nhịn một chút, tôi… tôi sẽ lập tức xử lý vết thương cho anh.”

Nam Khuê nói xong, nhanh chóng đi tìm hộp y tế.

Có lẽ là do quá lo lắng, cô tìm mấy nơi mới tìm thấy hộp y tế.

Lúc mở hộp y tế ra, tay chân cô cũng luống cuống cả lên.

Sau lưng Lục Kiến Thành toàn là máu, vết thương từng vết từng vết chồng chéo nhau trên người.

Vết bầm tím thì từng mảng từng mảng, chỗ đỏ chỗ tím.

Ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Cây gậy bình thường cơ bản đều nhẵn bóng, cho dù đánh có rất đau, nhưng cũng sẽ không có nhiều vết thương nghiêm trọng, nhiều nhất là bầm tím hoặc là vết thương bên trong.

Nhưng mà cây gậy của ông nội là gậy đầu rồng đặt riêng, đánh lên người nhất định là đau như xát muối vào vết thương.

“Anh chảy nhiều máu quá, tôi phải cắt quần áo của anh đi.”

“Ừ.”

Có được sự chấp thuận, Nam Khuê liền cầm kéo lên, cắt áo sơ mi của anh một cách khéo léo.

Cô vô cùng sợ hãi.

Sợ sơ suất làm đau anh.

Cũng sợ không cẩn thận cắt vào da thịt anh.

Cho nên cả quá trình đều vô cùng sợ hãi, sợ như sắp mất mạng.

Cuối cùng cũng cắt xong áo, lúc các vết thương hiện ra rõ mồn một trước mắt, nước mắt Nam Khuê trào ra.

Vết thương sâu đến thế, chắc hẳn anh ấy đau chết mất.

Thở dài một hơi, Nam Khuê cố gắng nén nỗi buồn trong lòng, trước tiên rửa vết thương cho anh ấy, sau đó sát trùng, cuối cùng là băng lại.Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Toàn bộ quá trình Lục Kiến Thành đều vô cùng phối hợp.

Anh cắn chặt răng, không kêu la một tiếng nào.

Nam Khuê không khỏi khâm phục ý chí cứng cỏi của anh, nếu là người bình thường, chắc có lẽ sớm đã rên la đau đớn rồi.

“Băng bó xong rồi.” Buộc xong dây băng, Nam Khuê nói.

“Ừm, cảm ơn nhé.”

“Thật ra, anh không nhất thiết phải đi tìm ông nội, ông nội đã đưa giấy tờ cho tôi rồi, những thứ anh muốn cũng đã có được rồi, sao phải tự rước họa vào thân như vậy?

Lục Kiến Thành cười: “Không được, lần này đánh phải chịu, trong lòng ông nội còn giận, đánh tôi xong sẽ thấy dễ chịu hơn.”

“Nhưng mà vết thương của anh…”

Nam Khuê chung quy là rất đau lòng.

“Không sao, lúc nhỏ ông nội cũng thường hay đánh tôi, ông đánh rất nhẹ, đau thì chỉ đau chút thôi, nhưng sẽ không làm hại đến tính mạng của tôi đâu.”

“Ừm.”

Nam Khuê nhìn đồng hồ, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi thành câu: “Bây giờ 12 giờ rồi, Cục Dân chính đã tan làm, chúng ta còn cần qua đó không?”

“Cứ đi đi, tôi mời em ăn trưa.”

“Được.”

Nam Khuê cụp hàng mi xuống, lặng lẽ nắm chặt hai tay.

Vì ly hôn mà anh bằng lòng bị ông nội đánh thành bộ dạng này.

Hơn nữa vết thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn muốn đi ly hôn.

Xem ra thực sự rất nóng lòng rồi, một giây cũng không đợi tiếp được nữa.

Cứ vậy đi, cô sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh.

Cũng coi như là việc cuối cùng cô có thể làm được cho anh.

Nam Khuê đưa hộp tài giấy tờ cho Lục Kiến Thành: “Trước tiên hãy mở giấy tờ ra, mang ra ngoài đã.”

“Được.”

Lục Kiến Thành thuần thục quay mấy con số, sau đó lấy giấy tờ bên trong ra.

Sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận kết hôn của hai người.

Nam Khuê cầm của cô ấy, sau đó bỏ chung với CMND và các giấy tờ khác.

Ngồi trên xe, Lục Kiến Thành hỏi cô muốn ăn gì, Nam Khuê nghĩ ngợi một hồi lâu, đột nhiên đưa ra đáp án: “Hoành thánh.”

“Hoành thánh? Em chắc chứ?” Lục Kiến Thành rất bất ngờ.

Nam Khuê gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hoành thánh, hơn nữa phải là quán hoành thánh ở đối diện trường cấp ba của tôi.”

“Em học cấp 3 ở đâu?”

“Trường Trung học số 1 Thành phố.” Nam Khuê đáp.

“Thật trùng hợp, chung trường cấp ba với tôi.” Lục Kiến Thành một lần nữa lại không ngờ tới.

Nam Khuê cũng không ngờ nói: “Thật sao, anh cũng học ở trường Trung học số 1 Thành phố ư, như vậy thì quả thực rất trùng hợp rồi.”

Nhưng thật ra, không hề có gì bất ngờ cả.

Cô sớm đã biết hai người học chung trường cấp ba, chỉ có anh là không nhớ thôi.

Nam Khuê biết rằng, quá khứ mà cô nhớ mãi không quên thì anh trước nay chưa từng ghi nhớ.

Cô hơi chạnh lòng.

Đến trường Trung học số 1 Thành phố, bởi vì đang là giờ ăn trưa, người khá đông.

Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng xuống xe đi tìm quán hoành thánh, con đường ẩm thực bên ngoài trường cấp 3 thực ra nói lớn không lớn, chỉ vài phút là đã đi qua hết tất cả các quán.

Nhưng hai người đi mấy vòng vẫn không tìm thấy quán hoành thánh đó.

Cuối cùng nghe nói mới biết, chú bán quán hoành thánh đó sớm đã không còn làm ở đây nữa.

Nam Khuê có chút thất vọng.

Nhưng đảo mắt nghĩ ngợi, đúng rồi, nhiều năm như vậy rồi mà.

Có nhiều chuyện, sớm đã thay đổi rồi.

Ngoảnh đầu lại, mọi thứ vẫn vậy, nhưng mọi người đã thay đổi.

Cuối cùng, hai người chọn đại một quán hoành thánh.

Bên trong có rất nhiều người, nhìn toát lên sức sống mạnh mẽ.

Khi họ vào trong, bên trong chiếc quán nhỏ đã chật cứng học sinh, họ đành đợi để ngồi chỗ trong góc sau khi một cặp đôi rời đi.

Lại đợi thêm vài phút, hoành thánh đã được mang lên.

Nam Khuê đã đói rồi, nên không câu nệ gì mà trực tiếp ăn luôn.

Cuối cùng khi cô ăn xong, Lục Kiến Thành chỉ mới ăn được một nửa.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy sân tập của trường, xung quanh là những hàng cây xanh và cao, vô cùng tươi tốt.

Dòng ký ức của cô đột nhiên quay về mùa hè năm ấy.

Năm đó, cô học lớp 10, còn Lục Kiến Thành là học sinh lớp 12.

“Nghĩ gì mà đờ người ra vậy.” Lục Kiến Thành cũng đã ăn xong hoành thánh, nhìn cô hỏi.

Nam Khuê ngoảnh đầu lại, nhìn anh, đột nhiên ma xui quỷ khiến mà hỏi: “Lục Kiến Thành, anh có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp là khi nào không?”

“Nhớ chứ.”

Anh nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay Nam Khuê: “Em đã mang chiếc vòng ngọc này đến nhà họ Lục, nói rằng mẹ em là ân nhân cứu mạng của ông nội.”

Nam Khuê cười nhạt, sau đó gật đầu: “Ừm.”

Anh đã quên rồi.

Quả nhiên đã quên rồi.

Quên tất cả rồi.

Lần đầu tiên họ gặp nhau rõ ràng còn sớm hơn lần đó rất lâu rất lâu.

Đáng tiếc là anh một chút ấn tượng cũng không có.

“Anh có tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên không?” Nam Khuê hỏi anh.

“Tin.” Anh nói.

Câu trả lời vô cùng đơn giản mà dứt khoát.

Nhưng mà rất nhanh, anh lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà, sẽ không xảy ra đối với tôi.”

“Vậy anh với Phương Thanh Liên là thế nào?”Nam Khuê tò mò hỏi anh.

“Cảm giác hòa hợp.” Lục Kiến Thành trả lời đầy sâu sắc.

Nhưng mà cô tin.

Bởi vì cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

Hơn nữa tình yêu này đã kéo dài suốt 10 năm, chưa bao giờ đứt đoạn.

Nam Khuê không hỏi nữa, đã 1 giờ rưỡi rồi.

Quãng đường đi nửa tiếng đồng hồ, đến 2 giờ chiều họ mới đến Cục Dân chính, đúng như dự đoán của họ, không có bất kỳ ai ra vào.

Nhưng mà, không ngờ rằng.

Vừa ngồi lên xe, Nam Khuê đã nhận được điện thoại của bác Chu.

Trong tiếng ầm ầm, lời của bác Chu như tiếng bom nổ trong đầu cô.

Cô nắm chặt điện thoại, quả thực không dám tin: “Chú nói sao?”

“Được, con đến ngay, con lập tức đến ngay.” Nam Khuê mím môi bật khóc sụp đổ ngay tại chỗ.

Đọc truyện chữ Full