DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 120: Lục Kiến Thành, chúng ta ly hôn đi (1)

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nam Khuê lập tức ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên, dùng tay lau loạn xạ nước mắt trên mặt.

Nhưng cô quên mất rằng tay mình vẫn còn vết máu dính trên con dao ban nãy, vừa lau đã khiến mặt cô lập tức dính đầy máu.

Khuôn mặt dính đầy máu khiến người khác dễ dàng chú ý, nhìn từ xa khá dọa người.

Lục Kiến Thành thấy mặt Nam Khuê dính máu thì giật mình, vội vàng chạy tới ôm lấy mặt cô sốt ruột hỏi: “Khuê Khuê, em sao vậy? Sao trên mặt lại dính nhiều máu thế này?”

“Tôi không sao.” Nam Khuê nâng tay, lạnh lùng đẩy anh ra.

“Chảy nhiều máu như vậy còn nói không sao?”

“Không phải máu của tôi.”

Lục Kiến Thành rất kiên trì, anh khom người bế Nam Khuê lên giường, sau đó làm ướt khăn mặt, rồi lại dùng khăn mặt nóng cẩn thận lau vết máu trên mặt Nam Khuê.

Mãi đến khi xác nhận máu khô trên mặt không phải do cô bị thương, anh mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Lúc cúi đầu anh lại phát hiện chân của cô có máu chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà như nước vậy.

Trong lòng Lục Kiến Thành giật mình, anh lập tức nâng chân cô lên, lúc phát hiện chân cô có mấy miếng thủy tinh găm vào, tim anh giật thót lên, lông mày nhíu chặt: “Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”

Động tác của anh nhẹ hơn, anh nâng hai chân Nam Khuê lên.

Lúc này có máu từ lòng bàn chân cô chảy ra từng giọt từng giọt một.

“Tôi không cần anh làm những chuyện này cho tôi.” Nam Khuê nhìn anh, mắt đẹp sắc bén lạnh lẽo như băng, lạnh không còn chút nhiệt độ.

“Ngồi xuống, đừng cử động.”

Lục Kiến Thành nói xong, đứng dậy đi lấy hộp y tế.

Sau khi đeo găng tay sát khuẩn xong, một tay anh nắm lấy chân nhỏ của Nam Khuê, một tay dùng kẹp gắp mảnh thủy tinh trong lòng bàn chân cô ra.

Vụn thủy tinh lấy ra tương đối dễ, kẹp vào là ra, nhưng ngược lại những miếng vừa nhỏ vừa dài kia không chỉ khó tìm mà cắm rất sâu.

Rất rất đau.

Nhưng Nam Khuê cảm thấy chút đau đớn này không thể sánh bằng sự đau đớn khi cô bị tai nạn xe được.

Cô cắn răng, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không để mình la lên.

Nhưng cô càng như vậy Lục Kiến Thành càng đau lòng hơn.

Anh ngẩng đầu, dịu dàng nhìn Nam Khuê: “Đau thì kêu ra đi, kêu lên có thể sẽ khá hơn.”

Nam Khuê lắc đầu: “Nếu như kêu lên có thể không đau thì chắc chắn tôi sẽ kêu, nhưng kêu lên đâu có ích lợi gì đâu? Vẫn đau, cũng không đỡ, đó cũng không phải chuyện quan trọng.

Cô cũng không tiếp tục muốn làm những chuyện tốn công nữa.

“Còn một chút vụn pha lê cắm hơi sâu, em nhịn một chút.” Lục Kiến Thành dịu dàng an ủi.

Nam Khuê chỉ yên lặng lắng nghe, cũng không trả lời anh dù chỉ một chữ.

Lúc cơn đau truyền đến, hai tay cô nắm lấy ga giường, cau mày, cắn chặt môi.

Đúng là không kêu lên một tiếng nào.

Sau khi vụn thủy tinh được lấy ra, trên trán cô đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng ướt một mảng lớn do quá đau đớn.

Lấy xong vụn thủy tinh, Lục Kiến Thành ngồi bên cạnh bôi thuốc lên chân cho cô, sau đó băng lại.

Nhìn băng vải dày được quấn trên chân, Nam Khuê có chút ngẩn người, nhưng cô nhanh chóng thu ánh mắt lại: “Cảm ơn anh!”

Cô rất rõ cái gì là ân oán cái gì không.

Nếu anh đã giúp cô băng bó vết thương thì cô nói lời cảm ơn cũng là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa sau này cô cũng nên khách khí rõ ràng như thế này với anh, không thể như trước đây được nữa.

Sau khi Nam Khuê nằm trên giường, Lục Kiến Thành ngồi bên cạnh chăm sóc cô.

“Khát nước không? Em muốn uống nước không?” Anh hỏi.

Nam Khuê lắc đầu.

“Đói bụng không? Em muốn ăn gì không, anh cho người đi chuẩn bị.”

Nam Khuê vẫn lắc đầu như cũ.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, giống như một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được.

Khi Lục Kiến Thành tưởng Nam Khuê sẽ không nói gì, sẽ mãi giữ yên lặng thì cô đột nhiên lên tiếng.

“Lục Kiến Thành?”

Nghe thấy giọng cô, Lục Kiến Thành có chút kích động: “Có phải em đói rồi không?”

Nam Khuê lắc đầu, bình tĩnh nói: “Có lời tôi nghĩ tôi nên nghiêm túc nói với anh.”

“Được, em nói đi.”

“Chúng ta ly hôn đi!”

Năm chữ vô cùng khốn khổ, vô cùng nặng nề, lúc này lại phát ra từ miệng Nam Khuê.

Cô nghĩ rằng sẽ rất khó.

Nhưng khi câu nói này vang lên trong phòng, Nam Khuê chợt phát hiện hóa ra cũng không khó như trong tưởng tượng của cô.

Đúng vậy, có gì khó khăn đâu? Không phải chỉ là năm chữ Hán ghép lại thành một câu thôi sao?

Cuối cùng cũng nói ra, cô có cảm giác như mình vừa trút được gánh nặng.

Khi Nam Khuê nói xong câu này, trong phòng yên lặng đến đáng sợ.

Đúng vậy, yên tĩnh đến đáng sợ.

“Lục Kiến Thành, tôi nói, chúng ta ly hôn đi.”

Nam Khuê nhìn anh, kiên định lắp lại lần nữa.

Cuối cùng lần này Lục Kiến Thành cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô: “Nam Khuê, anh nghe được.”

“Nhưng anh không đồng ý.”

Lời này hoàn toàn phá hỏng chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Nam Khuê.

Không đồng ý?

Anh dựa vào đâu mà không đồng ý?

Đây không phải là giây phút mà anh vẫn luôn mong chờ từ khi kết hôn sao, ngày mà anh vẫn luôn tính toán sao?

Bây giờ tốt biết bao, tất cả đều thành sự thật, đã như ý nguyện của anh rồi, không phải anh nên vỗ tay chúc mừng sao?

“Tôi không nghĩ được anh có lí do gì để từ chối.” Nam Khuê nói.

“Nam Khuê, anh lặp lại lần nữa, anh sẽ không đồng ý với việc ly hôn.”

Từng câu từng chữ mạnh mẽ của Lục Kiến Thành truyền rõ vào tai Nam Khuê.

“Vì sao?” Cô hỏi.

Lục Kiến Thành không trả lời.

Sau đó Nam Khuê ở trong bệnh viện dưỡng thương, Lục Kiến Thành ở bên cạnh chăm sóc cô.

Nói là ở cùng một phòng bệnh nhưng hai người đã mỗi người một ngả.

Tất cả những gì Lục Kiến Thành làm Nam Khuê đều từ chối không chút do dự.

Nước anh rót, cô sẽ không ốm.

Cơm anh mang đến, cô sẽ không ăn.

Hoa quả anh mua, cô sẽ không ăn.

Thậm chí Nam Khuê còn từ chối nói thêm một lời dư thừa nào với Lục Kiến Thành.

Lúc không có gì làm, Nam Khuê nằm trên giường bệnh, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lát nước mắt cô sẽ chảy xuống.

Bảo bối không còn nữa, tim cô cũng như đã chết.

Không ai biết lúc mang thai cô đã vui sướng đến mức nào, cô như cảm nhận được nhịp tim của bé, thậm chí cô còn vô số lần tưởng tượng sau khi cô sinh bé ra, cuộc sống của cô sẽ hoàn hảo như thế nào.

Lúc bị Phương Thanh Liên khiêu khích, cô không tuyệt vọng.

Lục Kiến Thành không yêu cô, cô cũng không tuyệt vọng.

Vì có bé con bên cạnh, bé con là tất cả hi vọng và sức mạnh của cô, là tất cả mơ ước của cô.

Nhưng bây giờ mình cô chèo chống, hi vọng còn sót lại của cô cũng đã mất.

Sau năm ngày, Nam Khuê xuất viện.

Mặc dù đã ở bệnh viện mấy ngày nhưng cô vừa đẻ non vừa tai nạn xe cộ, sao có thể khỏe lên sau năm ngày ngắn ngủi được?

Nam Khuê xuất viện lúc tám giờ, Lục Kiến Thành cố ý đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng rồi mới đến bệnh viện để đón cô xuất viện.

Nhưng lúc anh đến viện lại phát hiện trong phòng trống không, không có gì cả.

“Nam Khuê…”

Anh gọi to.

Đọc truyện chữ Full