DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 131: Sự dịu dàng cuối cùng trước khi chia tay (1)

“Em thật sự muốn li hôn sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô, lời ra khỏi miệng, hỏi từng chữ một cách khó khăn.

“Muốn.”

Nam Khuê trả lời ngắn gọn, nhưng Lục Kiến Thành lại có thể nhìn ra từ trong mắt cô sự kiên quyết và khẳng định chắc chắn, dường như không có chút do dự nào.

Anh đau, rất đau.

Anh không nỡ, thật sự rất không nỡ.

Nhưng mà không nỡ thì cũng làm sao?

Anh bây giờ không còn tư cách gì để giữ cô ở bên nữa rồi.

“Anh sẽ đồng ý với em, nhưng anh có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Đợi khi em khỏe lại rồi thì cùng anh về quê của ông bà một chuyến.”

Nam Khuê gật đầu: “Được, tôi đồng ý với anh.”

Mấy ngày này, Nam Khuê vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, Lục Kiến Thành đã mời về mấy hộ sĩ chuyên nghiệp, một người hướng dẫn cô tập luyện phục hồi chức năng, một người là chuyên gia dinh dưỡng chịu trách nhiệm về chế độ ăn hàng ngày cho mỗi bữa ăn, còn có dì Bội nữa, căn cứ theo thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng bảo mà làm đồ ăn cho cô.

Dưới sự giúp đỡ của chuyên gia, cơ thể của Nam Khuê thật sự đã phục hồi nhanh hơn nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn trước.

Về phần “đứa bé”, cô với Lục Kiến Thành như có hẹn trước với nhau, ai cũng không nhắc tới nửa lời.

Mọi người đều rõ đây đã là vết thương không thể nhắc đến trong lòng hai người, một khi chạm vào sẽ rất đau và sẽ rỉ máu.

Ai cũng không dám nhắc tới.

Có một số nỗi đau, một số tổn thương, cho dù nó có lở loét thối rữa trong lòng như thế nào, thì cũng sẽ không có đủ can đảm mà mở nó ra thêm một lần nào.

Ở nhà dưỡng bệnh đến ngày thứ năm, Nam Khuê nhận được điện thoại của giáo sư Dương.

“Cô, cô về nước rồi ạ?” Cuối cùng trên mặt Nam Khuê cũng hiện chút vẻ tươi cười.

“Nam Khuê à, cô có lẽ còn ở đây lâu chút nữa, không nhanh như thế được, nếu như em sốt ruột thì có thể đến bệnh viện tìm các thầy cô khác hướng dẫn trước.”

“Cô ơi, cô cứ yên tâm ở bên đấy trao đổi đi ạ, em đợi cô quay về, hơn nữa em bây giờ cũng đang cần giải quyết một số chuyện, sẽ không muộn đâu ạ.”

Nghe Nam Khuê nói vậy, giáo sư Dương đã yên tâm hơn nhiều.

Sau khi tắt máy, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù những biến cố gần đây đều rất khủng khiếp, cuộc đời cô dường như bỗng chốc rơi vào cùng cốc, vô cùng tăm tối, may mà ông trời không quá tàn nhẫn, đã để một tia nắng chiếu vào cuộc đời hoang tàn của cô.

Đáng ra cô đã sớm tới bệnh viện nhận chức rồi.

Bên phía bệnh viện cũng đã bố trí cho cô một giáo viên hướng dẫn, lúc lấy được tờ danh sách, Nam Khuê đã rất bất ngờ bởi vì cô giáo hướng dẫn không ai khác chính là cô Dương.

Cũng chính là vợ của thầy giáo đã hướng dẫn cô lúc cô học nghiên cứu sinh.

Vào thời điểm đó, Nam Khuê cảm thấy mình rất may mắn, cô thế mà còn có giáo viên hướng dẫn, thậm chí nhiều thực tập sinh khác cũng rất ngưỡng mộ cô.

Mãi về sau cô mới biết được là do thầy giáo đỡ giúp đỡ mình, cô lúc đó cảm động chảy cả nước mắt.

Thầy giáo cũng chỉ vỗ vỗ vai của cô, động viên cô tiếp tục làm.

Làm một thầy thuốc, cứu sống mọi người, đây là thiên chức của cô, cô đã chọn nó, thì nhất định sẽ theo đuổi đến cùng.

May thay, cuộc sống của cô vẫn chưa hoàn toàn ngột ngạt đến mức tuyệt vọng.

Bây giờ cô giáo bảo sẽ về nước muộn một chút, vừa hay cho cô cơ hội, cô có thể lợi dụng khoảng thời gian này điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Đợi khi được nhận chức rồi, tất cả đều sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.

Mấy ngày này Lục Kiến Thành luôn đi sớm về khuya, cơ hội để cô và anh chạm mặt rất ít.

Sáng sớm cô vừa thức dậy thì anh đã ra khỏi cửa;

Tới buổi tối anh quay về thì cô đã đi ngủ rồi.

Mỗi khi đêm đã về khuya, Nam Khuê cũng đã say giấc, Lục Kiến Thành sẽ lặng lẽ đi vào phòng ngủ của cô, ngồi im một chỗ bên cạnh cô.

Có khi chỉ là đứng bên cạnh giường cô, lưu luyến không nỡ nhìn cô chăm chú.

Có khi chỉ là kể lể với cô xem hôm nay đã xảy ra những việc gì.

Có khi anh chẳng nói gì, chỉ đứng im tại chỗ nhìn cô mà thôi, giống như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.

Lúc rời đi, anh sẽ khom người cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Bảy ngày liên tiếp, Lục Kiến Thành hôm nào cũng làm như vậy.

Tối ngày hôm đó, lúc anh về nhà đã là rất muộn, trên người nồng nặc mùi rượu.

Bởi vì sợ mùi rượu sẽ làm Nam Khuê khó chịu, Lục Kiến Thành đã đặc biệt tắm rửa một lượt, sau đó thay quần áo rồi mới đến phòng của cô.

Lúc anh đi vào thì cô đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ say ngủ trở nên điềm tĩnh và dịu dưới ánh trăng, khiến người ta yêu thương không thôi.

Cô khép bờ mi, bờ môi hồng nhuận nhẹ nhàng nhếch lên.

Nhưng nếu Lục Kiến Thành cẩn thận quan sát một chút thì có thể sẽ phát hiện lông mi của cô đang khẽ run run.

Anh để chân trần, cứ thế mà ngồi xuống dưới sàn nhà tựa vào bên cạnh giường.

Không biết đã ngồi được bao lâu anh mới xoay người, tham lam lưu luyến mà nhìn vào gương mặt dịu dàng của Nam Khuê: “Vợ ơi, đây chắc là lần cuối cùng anh được gọi em như vậy rồi, một năm có 365 ngày, hơn 2 năm rồi, chúng ta đã cùng nhau vượt qua được hơn 800 ngày đêm rồi, vốn dĩ anh có nhiều thời gian để gọi em như thế, nhưng mà anh lại không biết trân trọng.”

“Anh biết em không thể nào tha thứ cho anh, thật ra thì anh cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.”

“Em có biết tại sao anh muốn đưa em về quê của ông bà không?”

“Lúc ông với bà vẫn còn sống, họ rất yêu thương nhau, trong trí nhớ hạn hẹp của anh, ông vẫn luôn che chở cho bà, vẫn luôn thương yêu bà, thật ra anh muốn nói với em, sau này anh cũng sẽ đối xử với em như vậy, sẽ đối xử với em như cách mà ông đối xử với bà. Anh có ý đồ, anh hy vọng sau khi dẫn em tới chỗ của ông bà rồi, hy vọng em sẽ xem xét lại cuộc hôn nhân của chúng ta một lần nữa, có thể cho anh thêm một cơ hội.”

“Nhưng mà mấy lời này, anh chỉ có thể đợi tới lúc em ngủ rồi mới có thể lén lút nói với em.”

Hóa ra Lục Kiến Thành tiếng tăm lẫy lừng không ai bì được, cũng có lúc nhu nhược và sợ hãi như bây giờ.

Đây là điều mà từ trước đến nay có đánh chết anh cũng không chịu thừa nhận, nhưng mà ngày này cũng đến rồi, lúc con người này thật sự xuất hiện, anh mới biết được trên thế giới này không gì là không thể cả.

Trước kia là anh quá kiêu ngạo, quá tự mãn.

Lúc rời đi, Lục Kiến Thành cúi đầu, định giống như mọi khi hôn vào trán cô một nụ hôn trân quý.

Nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Nam Khuê, anh cúi đầu xuống, ngay lúc nụ hôn dừng trên trán, anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Nhìn xuống, ánh mắt anh rơi vào đôi môi mềm đỏ thắm của cô, bỗng nhiên, anh không nghĩ gì nữa, không chút do dự hôn lên.

Môi của cô, rất mềm.

Ấm ấm, giống như hương vị của ký ức, khiến anh lưu luyến không muốn rời đi.

Lần cuối cùng đi, đây chắc là cơ hội cuối cùng rồi, để anh tùy tiện một chút, bừa bãi làm càn một lần cuối thôi.

“Xin lỗi em Khuê Khuê!”

Cuối cùng, Lục Kiến Thành nói xong lời xin lỗi, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.

Ngay lúc anh vừa đóng cửa phòng, Nam Khuê nhẹ nhàng mở mắt ra.

Cô vẫn chưa ngủ, Lục Kiến Thành vừa đi vào cô đã biết rồi.

Cô chỉ không biết phải làm thế nào để đối diện với anh, thế nên mới giả vờ ngủ.

Sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng hai người cũng đường ai nấy đi, khi lấy anh, cô gần như là được ăn cả ngã về không, cứ ngỡ rằng thời gian trôi qua, họ sẽ dần dần nảy sinh tình cảm, rồi anh sẽ quên đi quá khứ trước kia, rồi cũng sẽ yêu cô.

Thế nhưng bây giờ cô mới hiểu được, trong tình yêu thì “thời gian” chẳng có tác dụng gì.

Có người vừa gặp đã yêu, chỉ cần một ánh mắt thôi đã đủ yêu rồi, ví dụ như cô chẳng hạn.

Mà cũng có người cho dù là cả đời, cũng sẽ không yêu, ví dụ như Lục Kiến Thành.

Hai người bọn họ cuối cùng cũng là hữu duyên vô phận.

Sáng sớm hôm sau, hai người thu dọn hành lý đi về quê của ông bà, đây là trạm cuối cùng trước khi li hôn.

Vừa đi vừa về tổng cộng mất ba ngày, ba ngày sau, bọn họ sẽ tự mình đi một con đường mới, không còn bất cứ ràng buộc nào nữa.

Đọc truyện chữ Full