DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 142: Thật ra vẫn còn yêu anh

???

Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng nhau đến công ty.

Nói ra dù đã kết hôn hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến công ty của anh.

Tòa nhà cao tầng trước mắt chiếm vị trí sầm uất nhất, gần như cao ngất trời, lúc xuống xe, Nam Khuê chủ động nói: “Anh đi xử lý công việc đi, tôi ở dưới đây chờ anh.”

“Đến văn phòng của anh chờ anh.”

“Không được.” Nam Khuê lắc đầu: “Hai năm nay chưa từng đến, hơn nữa chuyện kết hôn của anh vẫn chưa được công khai, hiện tại tùy tiện đi với anh, nhất định rất nhiều người sẽ hỏi.”

“Tôi vẫn không nên quấy rầy anh, bên cạnh có một trung tâm mua sắm, tôi đi dạo ở đó.”

Lục Kiến Thành nhíu mày, lập tức bá đạo mở miệng: “Em tự mình đi lên phòng làm việc của anh, hay là muốn anh ôm em đi lên.”

Nam Khuê: “…”

Cô thở dài nhìn về phía anh: “Nhất định phải làm khó tôi như vậy sao?”

“Em cũng đã nói, lập tức sẽ rời đi, coi như là lần cuối cùng anh làm khó em đi!” Lục Kiến Thành nói xong, ánh mắt cũng tối sầm lại.

“Được rồi!” Nam Khuê đứng dậy: “Anh đi lên trước, lát nữa tôi sẽ lên sau.”

Hai người mỗi người nhường một bước, Lục Kiến Thành cũng gật đầu: “Được.”

Khoảng mười phút sau khi anh đi lên, Nam Khuê đứng dậy đi đến thang máy.

Khi đẩy cửa ra nhìn thấy văn phòng, Nam Khuê ngay lập tức ngạc nhiên, rất lớn, rất rộng rãi, bên trong sắp xếp rất sạch sẽ, gần như không có một hạt bụi, bên cạnh là một cửa sổ sát đất thật lớn, ánh sáng vô cùng rõ ràng.

Phải nói rằng môi trường làm việc của văn phòng rất tốt.

Nhưng vẫn ngoài suy nghĩ của cô, không xa hoa phú quý như trong tưởng tượng, trái lại cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, cẩn thận suy nghĩ, lại phù hợp với phong cách của anh.

Trong công việc, anh nhất định rất mạnh mẽ vang dội, cẩn thận tỉ mỉ.

Lúc này, cửa chớp ở bên kia truyền đến tiếng động, tiếng đẩy cửa, cùng với tiếng nói chuyện, hình như là đang họp.

Nam Khuê nhìn qua khe hở của rèm cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Lục Kiến Thành đi vào.

Lúc trước hai người đến nhà ông bà nội, anh mặc quần áo bình thường.

Hiện tại anh đã thay một bộ vest màu đen, xuất hiện ấn tượng, hai chân thon dài bước đi thẳng tắp, tao nhã đi tới chiếc ghế đầu của phòng họp.

Khi anh cúi xuống, cà vạt trước ngực vừa hay chạm xuống bàn, có một loại hơi thở nhìn xuống tất cả.

Ánh mặt trời buổi sáng, vừa hay chiếu vào, chiếu trên gương mặt đẹp trai của anh, tạo ra một cái bóng xinh đẹp.

Nam Khuê nhìn, cảm thấy có chút ngây người.

Trong phòng họp, thảo luận sôi nổi.

Anh ngồi ở phía trước yên lặng nghe, đợi tất cả mọi người nói xong, đôi mắt lạnh lùng của Lục Kiến Thành đảo qua mọi người, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền vào tai Nam Khuê.

Giây phút kia, cô vẫn nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của mình.

Nhanh và rất dữ dội.

Thì ra, bất kể qua bao lâu, cô vẫn sẽ đắm chìm trong thế giới của anh.

Mười năm qua, cô đã nhìn anh rất nhiều và rất nhiều loại hình dạng.

Dáng vẻ khi học tập nghiêm túc, lúc luyện chữ tràn đầy năng lượng, dáng vẻ hành văn liền mạch.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh hăng hái ở trên sân đấu, hào hoa phong nhã.

Cũng nhìn thấy dáng vẻ lúc anh tắm rửa, nhìn thấy dáng vẻ anh lúc ngủ say bên cạnh mình.

Thậm chí khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của anh ở trên giường, hai tròng mắt đỏ hoe, gần như không thể kiểm soát được.

Nhiều dáng vẻ như vậy, cô đều đã nhìn thấy, cũng đều ghi nhớ trong đầu.

Rất sâu sắc, rất rõ ràng, rất quen thuộc.

Thế nhưng, trong ngàn vạn loại dáng vẻ này duy chỉ có không có dáng vẻ khi anh làm việc.

Mọi người đều nói rằng người đàn ông trông đẹp trai nhất và hấp dẫn nhất khi họ làm việc, đặc biệt là những người đàn ông làm việc trong bộ đồ vest và làm việc cẩn thận.

Nam Khuê luôn cảm thấy lời này có chút làm quá, cho đến hôm nay nhìn thấy, cô cảm thấy quả thật không làm quá chút nào.

Anh ngồi như vậy, bất kể là đường nét nghiêng mặt, hay là dáng vẻ chăm chú lắng nghe, hay là vẻ mặt cúi đầu viết, đều làm cho tim cô không kiềm chế được tim đập nhanh.

Nam Khuê đưa tay đặt ở vị trí ngực.

Cô biết, trái tim này luôn không thể cứu chữa vì anh mà nhảy lên điên cuồng.

Tuy nhiên, cô quá mệt rồi.

Cô sớm đã kiệt sức, không còn chút sức lực nào.

Nhanh chóng kéo rèm cửa sổ xuống, Nam Khuê đi tới cửa sổ sát đất bên kia nhìn phong cảnh dưới lầu, thở hổn hển.

Cô không thể, cô không thể nghĩ về anh như vậy nữa.

Cô muốn quên, cô phải quên.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy vào.

Nam Khuê vừa nhìn, là Lâm Tiêu đẩy cửa đi vào.

Lâm Tiêu đặt đồ trong tay, sau đó mở miệng: “Thiếu phu nhân, đây là tổng giám đốc Lục dặn dò tôi chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, còn có trà sữa, anh âyd nói cô thích uống, cố ý bảo tôi đi mua.”

Ánh mắt Nam Khuê dừng lại trên ly trà sữa tinh xảo, rất bất ngờ: “Trà sữa? Anh ta bảo cậu mua nó à?”

“Ừm, Tổng giám đốc Lục tự mình phân phó, ngay cả mùi vị này cũng là do anh ấy tự mình gọi, anh ấy nói cô thích mùi vị này.”

“Làm sao anh ấy biết?” Tất nhiên Nam Khuê rất bất ngờ.

Lâm Tiêu gãi đầu: “Cái đó tôi không biết.”

“Thiếu phu nhân, cô uống nhân lúc còn nóng, lạnh uống không ngon nữa, tôi đi ra ngoài trước, có việc có thể gọi cho tôi.”

“Được, cám ơn!”

Lâm Tiêu xoay người, đi về phía cửa.

Đột nhiên, Nam Khuê nhớ tới điều gì đó, mở miệng hô: “Lâm Tiêu?”

“Thiếu phu nhân, cô có dặn dò gì sao?”

“Không có dặn dò gì, chỉ là muốn hỏi cậu một chút, khi nào thì anh ấy họp xong?”

“Cái này phải xem tình hình thảo luận thế nào, cụ thể cũng không nói chính xác được, có thể khá nhanh, cũng có thể đến nửa đêm cũng không nói chắc.”

Nửa đêm?

Nam Khuê nhíu mày: “Phải trễ như vậy sao? Anh ấy thường làm việc muộn như vậy à?”

“Tổng giám đốc Lục làm việc rất nghiêm túc, cũng rất có trách nhiệm, bình thường anh ấy ý sẽ đích thân kiểm tra các dự án lớn, cho nên đôi khi rất vất vả, thức đêm là chuyện thường xuyên.” Lâm Tiêu nói.

Nam Khuê gật đầu, lâm vào trầm tư.

Khi hai người kết hôn, họ thường không gặp nhau trong một thời gian dài.

Đặc biệt là vào ban đêm, anh luôn về muộn, cô luôn nghĩ anh đang xã giao.

Sợ làm phiền anh, cô chưa từng hỏi, anh cũng không giải thích.

Cho nên cô thật sự không hiểu điểm này, bây giờ nghĩ lại, từ đó đến nay Lục Kiến Thành chưa từng cho cô bất kỳ cơ hội nào để hiểu anh, bước vào thế giới vào anh.

Bởi vì ngay từ khi kết hôn, anh đã quyết định thoát khỏi cô và ly dị càng sớm càng tốt.

Bây giờ nghĩ lại, thật là mỉa mai.

Lại nhìn ly trà sữa trên bàn, Nam Khuê cầm lấy, là trà sữa vị khoai môn, hương vị yêu thích của cô.

Trước kia anh chưa từng chú ý đến những thứ này, rốt cuộc phát hiện ra từ khi nào?

Nếu ly trà sữa này đến sớm một chút, cô nhất định sẽ rất ngạc nhiên, rất bất ngờ, rất vui vẻ.

Chỉ có điều, ly trà sữa này đã đến quá muộn.

Nhưng cô vẫn cẩn thận cầm lên, cẩn thận uống như bảo bối.

Uống một ly trà sữa đầy, cộng với ánh sáng mặt trời buổi sáng, Nam Khuê đã buồn ngủ.

Cô dựa vào sofa, không biết đã ngủ từ lúc nào, cuốn sách trên tay rơi xuống đùi, góc nghiêng dưới ánh mặt trời có vẻ dịu dàng và xinh đẹp, giống như một vị tiên nữ yên tĩnh xinh đẹp.

Lục Kiến Thành đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh này.

Vẻ đẹp lúc ngủ say của cô, làm cho người khác không dám làm phiền một chút nào.

Nhìn dạng vẻ cô đang ngủ say, Lục Kiến Thành đi tới, kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của cô.

Đọc truyện chữ Full