DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 145: Sao lại khóc?

Hai người vừa ra khỏi cổng cục dân chính, đột nhiên, một chiếc xe máy nhanh chóng chạy ra ở bên trái.

“Nam Khuê, cẩn thận.” Trái tim Lục Kiến Thành như lỡ một nhịp, hét lớn.

Đồng thời vội chạy chạy tới, không chút suy nghĩ, kéo Nam Khuê vào trong ngực, một tay anh ôm eo cô, một tay che đầu cô.

“A…” Nam Khuê cũng bị dọa sợ, hét lên.

Đột nhiên, ầm một tiếng, chiếc xe máy trước mắt ngã mạnh xuống đất, người đàn ông trên xe lăn lộn, cũng ngã mạnh xuống đất, đau đến rên rỉ.

Giây phút kia, mọi thứ xung quanh như dừng lại.

Nam Khuê trốn trong lòng Lục Kiến Thành, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch… điên cuồng nhảy không ngừng.

“Có bị thương chỗ nào không?” Mãi đến lúc này, Lục Kiến Thành mới thở hổn hển, nhìn về phía người trong ngực dịu dàng hỏi.

“Tôi còn ổn, không có bị thương, còn anh thì sao?” Nam Khuê hỏi.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Kiến Thành buông cô ra, lao thẳng về phía người đàn ông đang ngã trên đất.

Anh bước đến, trực tiếp xách người đàn ông lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chạy nhanh như vậy để làm gì? Hả…? Mày không muốn sống nữa à.”

“Mày có biết suýt chút nữa đụng phải vợ tao không?”

Anh lớn tiếng gầm lên, hai tay nắm thành quyền, thấy sắp đấm người.

Nam Khuê hoảng sợ, vội vàng chạy tới ngăn lại: “Lục Kiến Thành, anh bình tĩnh một chút!”

“Chạy xe quá tốc độ có thể đụng chết người, hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày một trận, để cho mày có một bài học tốt.”

Chỉ cần nghĩ đến Nam Khuê vừa rồi suýt chút nữa bị tên này đụng phải, trong lòng anh lập tức tức giận, căn bản không bình tĩnh được.

Nếu như không phải anh vừa hay ở bên cạnh cô, nếu như không phải anh cứu cô kịp?

Hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Nam Khuê không muốn anh phạm sai lầm, càng không muốn anh phạm sai lầm vì mình. Cô đưa tay, vội vàng kéo cánh tay Lục Kiến Thành, giọng nói dịu dàng khuyên nhủ: “Giao cho cảnh sát là được rồi, anh không cần phải tự mình động thủ.”

Một khi anh động thủ đánh người trước, nếu như chuyện này bị lộ ra, cho dù anh có lý cũng thành vô lý.

Anh điều hành một công ty lớn như vậy, nhất cử nhất động đều là điểm chú ý, nếu bởi vì một chuyện nhỏ như vậy ảnh hưởng đến anh, thì quá không đáng.

“Đúng vậy, anh trai, tôi sai rồi, anh đừng tức giận, tha cho tôi đi!”

“Anh xem, tôi cũng bị thương, anh yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ tuân thủ quy định giao thông, tuyệt đối không lái xe quá tốc độ nữa.” Người đàn ông cũng vội vàng cầu xin tha thứ.

Lúc này Lục Kiến Thành mới thở phất ra, buông nắm đấm ra.

Quen biết lâu như vậy, Lục Kiến Thành vẫn luôn nho nhã nhẹ nhàng, cho dù nổi giận, cũng là kiểu văn minh, đa số là dùng ánh mắt và khí thế làm cho đối phương khuất phục.

Xông thẳng lên muốn đấm như bây giờ, đây là lần đầu tiên Nam Khuê nhìn thấy.

Không biết là vì kích động hay là vì cái gì, cô nhớ rõ trong miệng anh vừa gọi “vợ”.

Nhưng thật ra bọn họ đã ly hôn, cô cũng không còn là vợ anh nữa.

Cho nên, anh vừa rồi xúc động như thế, thậm chí còn muốn đánh người, đều là bởi vì cô sao?

Vì cô?

Suy nghĩ này làm cho trong lòng có có chút chua xót.

Đột nhiên, cô phát hiện cánh tay Lục Kiến Thành bị thương, da bị cọ rách, đang chảy máu.

Tuy rằng máu chảy ra không nhiều lắm, nhưng diện tích bị thương tương đối rộng, gần như toàn bộ cánh tay đều là vết thương.

“Anh bị thương rồi, lên xe, tôi xử lý giúp anh.” Nam Khuê sốt ruột nói.

Anh vì bảo vệ cô mà bị thương, cô tự nhiên sẽ lo lắng.

Hơn nữa, cho dù không phải bị thương vì cô, chỉ cần cô nhìn thấy, cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ đau lòng.

“Không vội, chờ cảnh sát đến dẫn tên này đi đã.”

Cứ như vậy, mãi cho đến khi chàng thanh niên trẻ trên mặt đất bị cảnh sát dẫn đi, Nam Khuê và Lục Kiến Thành mới rời đi.

Đến bãi đậu xe, Nam Khuê nhanh chóng tìm hộp thuốc.

Lục Kiến Thành đang ngồi ở hàng ghế sau, vị trí khá rộng rãi, Nam Khuê cầm đồ đi vào.

“Có đau không?” Cô hỏi.

Thật ra vết thương này đối với Lục Kiến Thành chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thấy cô cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt sốt ruột, anh bỗng nhiên đổi chủ ý: “Có chút.”

Đồng thời, nhíu mày lại.

“Anh nhịn một chút, tôi sẽ nhẹ tay.”

Nam Khuê vừa xử lý vết thương trên cánh tay anh, vừa dịu dàng an ủi.

An ủi như thế, Lục Kiến Thành rất được hưởng thụ, anh yên lặng ngồi đó, để cho Nam Khuê rửa sạch vết thương cho anh, sau đó bôi thuốc.

Lúc bôi thuốc, trên cánh tay ngay lập tức truyền đến một cơn đau nhức bỏng rát. Lục Kiến Thành lập tức nhíu mày, hít một hơi lạnh.

“Vết thương của anh bị rách da, thuốc này mới bôi lên sẽ có chút đau, nhưng hiệu quả rất tốt, anh nhịn chút.”

Nam Khuê nhẹ nhàng an ủi, vừa nói, vừa đưa tay nhẹ nhàng quạt thuốc mới trên cánh tay Lục Kiến Thành, đồng thời nhẹ nhàng thổi.

Cô cúi đầu, nghiêm túc và cẩn thận.

Lục Kiến Thành cũng cúi đầu, tầm mắt anh, không thể nhìn thấy cả gương mặt cô, nhưng độ cong mềm mại, làn da trắng nõn, gần trong gang tấc.

Thậm chí ngay cả lông tơ nhỏ tinh tế trên mặt cô, anh cũng có thể nhìn thấy.

Cô thật sự rất trắng, làn da trắng như tuyết, trên mặt bóng loáng không có một chút dấu vết, giống như quả trứng gà luộc được tách vỏ.

Nếu như vừa rồi, nếu thật sự ngã xuống đất, bị va vào chỗ nào đó để lại sẹo thì sao?

Anh quả thực không dám tưởng tượng.

Thổi vài phút, Nam Khuê ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành: “Được một lúc rồi, chắc là đã khá hơn, anh cảm thấy thế nào?”

Lục Kiến Thành ngẩng đầu lên: “Ừ, tốt hơn một chút. ”

Đúng vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm sâu của anh ngay lập tức đụng phải đôi mắt trong suốt trong veo của Nam Khuê, sáng ngời như sao.

Khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng như nước, rất đẹp.

Nhưng cô xinh đẹp như vậy, lại không bao giờ thuộc về anh nữa.

Vừa nghĩ đến suy nghĩ này, trái tim Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.

Xử lý xong vết thương, Nam Khuê bỏ hòm thuốc lại chỗ cũ, đồng thời nhìn về phía Lục Kiến Thành nghiêm túc nói cảm ơn: “Vừa rồi cảm ơn anh, nếu không phải anh kéo tôi, tôi có thể đã bị anh ta đụng ngã.”

“Không cần khách khí như vậy.” Lục Kiến Thành nói, giọng anh lạnh lẽo.

Không biết vì sao, vừa nghe thấy cô nói lời khách sáo, nghiêm túc cảm ơn anh, anh lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh đã làm điều này, không suy nghĩ gì, thời điểm đó chỉ xuất phát từ bản năng.

Anh chỉ không muốn cô bị thương, chứ không phải là muốn hai chữ “cảm ơn” trong miệng cô.

“Không có gì, sau này đi đứng cẩn thận chút, nhìn kỹ trước sau trái phải.” Dừng lại, anh lại nói thêm: “Đặc biệt là khi anh không ở bên cạnh em.”

“Được.” Nam Khuê gật đầu.

Trái tim cô càng chua xót.

Đúng vậy, hôm nay có anh ở đây, có anh giúp.

Nhưng trong tương lai, sau đoạn đường này, anh sẽ không bao giờ ở bên cạnh cô nữa.

Khi đó, sẽ là một mình cô đối mặt với tất cả những khó khăn và bão tố sau này trên con đường cuộc sống, nghĩ đến cuộc sống sau này thực sự không có anh bên cạnh nữa, trái tim cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Thì ra khó chịu như vậy.

Mắt chợt chua xót, giống như có nước mắt muốn chảy ra.

Cô ngẩng đầu, cố gắng nháy mắt, nhưng nước mắt vẫn không thể khống chế được mà chảy ra.

Cô muốn đưa tay lau nước mắt, nhưng đã không còn kịp nữa, bối rối, cô nhanh chóng xoay người, muốn lau nước mắt.

Tuy nhiên, ngay khi bàn tay giơ lên, đột nhiên, một trọng lượng được đặt trên vai cô. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Gặp Em Đúng Lúc
2. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
3. Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Ngay sau đó, cả người cô bị Lục Kiến Thành nhẹ nhàng xoay lại.

Bàn tay của anh, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt rơi trên má cô, đồng thời nói: “Sao lại khóc? Có phải vừa nãy bị dọa sợ không, hay là bị thương ở đâu mà không nói cho anh biết?”

Đọc truyện chữ Full