DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 158: Đền bù cho anh như thế nào?

Nam Khuê hỏi xong lập tức hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng của mình.

Không biết vì sao sau khi hỏi xong vấn đề này cô lại có một chút chờ mong khó hiểu.

Đúng là điên rồi.

“Nghe nói Lâm Niệm Sơ quay phim ở đây nên Hoắc Ti Yến muốn đến thăm ban, anh ly hôn, tâm trạng không được tốt, cậu ta gọi anh đi giải sầu.”

“Kết quả vừa đến khách sạn đã thấy hai người phụ nữ nào đó vừa ôm nhau vừa khóc lóc, một trong số hai người chính là em.”

Lục Kiến Thành mặt không đỏ tim không loạn trả lời.

Đã có lần thứ nhất chắc chắn sẽ có lần thứ hai, năng lực bịa chuyện của anh lúc này đã ở mức thần thánh.

Chỉ với một chiêu đã ụp xong nồi lên đầu Hoắc Ti Yến.

Hơn nữa không thể không nói lời giải thích này của anh khá logic, Niệm Niệm đúng là đang quay phim ở đây, quan hệ của cô ấy với Hoắc Ti Yến lại là bạn trai bạn gái, Hoắc Ti Yến đến thăm cô ấy cũng là chuyện dễ hiểu.

Nam Khuê tạm thời tin.

“Vậy sao anh lại ở trong phòng tôi?”

“Anh thả tôi ra đã.”

Nam Khuê nói xong giãy dụa muốn thoát ra.

Bọn họ đã ly hôn, đã sớm không phải vợ chồng, sao có thể ngủ chung một chiếc giường được?

“Lúc đầu anh cũng không muốn vào.” Lục Kiến Thành nói: “Nhưng người đó uống say quá nên lôi anh đến phòng mình, còn nhất định phải ngủ chung với anh, nể mặt ai đó uống say nên anh mới miễn cưỡng đồng ý.”

Nam Khuê: “…”

Lừa cô đấy à!

Cô uống say rồi mất giá như vậy sao?

Nam Khuê gãi đầu một cái, đột nhiên cảm thấy bực bội, sau đó đôi mắt đen nhánh nhìn Lục Kiến Thành, nghiêm túc nói: “Anh lừa tôi, sao tôi lại có thể tùy tiện kéo một người đàn ông xa lạ ngủ chung với mình được?”

Lục Kiến Thành ho nhẹ hai tiếng rồi giải thích: “Anh là người đàn ông xa lạ sao?”

Cô không muốn cùng anh nghiên cứu thảo luận về vấn đề này, cô chỉ muốn rời đi.

“Được rồi, coi như tôi chịu thiệt vậy, anh thả tôi ra, tôi muốn đứng lên.”

Nam Khuê nói rồi chuẩn bị đứng dậy.

Khuôn mặt anh tuấn của Lục Kiến Thành đột nhiên tiến lại gần, không ngừng phóng to ra trước mặt cô, khi chỉ còn cách mặt cô khoảng một centimet mới dừng lại.

“Ngủ với em một đêm, xương sống, thắt lưng và cánh tay của anh đều đau, em không cảm thấy nên đền bù cho anh chút gì đó sao?”

Anh đột nhiên nhích lại gần, hơn nữa tư thế của hai người còn sát nhau như vậy, Nam Khuê không kịp chuẩn bị, nhịp tim chậm mất nửa nhịp.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, tay chân luống cuống hỏi: “Đền… Đền bù cái gì?”

Hỏi xong cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô đẩy anh ra, sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách với anh.

Nhìn cô như con thỏ nhỏ hoảng sợ tránh xa mình, Lục Kiến Thành nâng môi cười, tâm trạng không hiểu sao lại trở nên tốt hơn: “Sợ anh như vậy sao?”

“Sợ anh ăn em sao?”

Nam Khuê vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi nghĩ, nếu anh đã đến thì để tôi đền cho anh bằng cách mời một bữa đi!”

Nói xong cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô vô cùng bực bội, cô mặc cái gì đây?

Kết quả một giây sau cô đã nhìn thấy hành lí của mình trong phòng, vali bị mở ra, đồ bên trong giống như bị ai đó đảo qua, nhìn khá lộn xộn.

“Anh đụng vào hành lí của tôi sao?” Nam Khuê hỏi.

Lục Kiến Thành ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua có nguyên nhân khá khẩn cấp, anh tìm quần áo ngủ cho em xong em đã lập tức quấn lấy anh, anh không kịp dọn đồ lại cho em.”

“Nếu như em cần, lát nữa ăn cơm xong anh sẽ chỉnh sửa hành lí của em về nguyên dạng.”

Nam Khuê: “…”



Trong vali của cô có một số quần áo riêng tư, sao có thể để anh đụng vào được chứ?

Thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi xuống.

Vừa đi đến thang máy đã thấy Lâm Niệm Sơ và Hoắc Ti Yến.

Nam Khuê thấy Lâm Niệm Sơ như nhìn thấy cứu tinh, cô chạy đến nắm lấy tay cô ấy.

Hai người mới nhìn nhau đã cùng nói một câu đầy kinh hãi:

“Hoắc Ti Yến đến?”

“Lục Kiến Thành cũng đến?”

Nói xong hai người đều yên lặng.

Hai người đàn ông cao lớn, khí thế bá đạo đứng sau hai người trong thang máy đã nói rõ hết mọi chuyện.

Nói là mời Lục Kiến Thành ăn cơm nhưng thật ra là bữa sáng khách sạn đã chuẩn bị.

Sau khi gặp Lâm Niệm Sơ, hai người lấy một số món rồi tìm một vị trí kín đáo gần cửa sổ ngồi xuống.

Chiếc bàn đó chỉ dành cho hai người.

Cho nên hai người đã tính từ trước, họ căn bản không muốn ngồi với hai người đàn ông kia.

Hoắc Ti Yến và Lục Kiến Thành nhìn mấy món mình đã lấy, sau đó nhìn nhau một cái rồi chỉ có thể tìm chỗ khác để ngồi xuống.

Vì người dưới sảnh khá nhiều nên xung quanh hai người Nam Khuê không có chỗ trống, Lục Kiến Thành và Hoắc Ti Yến chỉ có thể ngồi ở chỗ cách đó khá xa.

Lần này hai người lớn gan trò chuyện.

“Hoàn toàn ngoài ý muốn của tớ, Lục Kiến Thành thật sự đuổi theo cậu đến đây sao?” Lâm Niệm Sơ bất ngờ hỏi.

“Tớ cũng rất bất ngờ, nhưng mà cô Lâm, mời cô dùng từ cho cẩn thận, anh ấy không phải là đuổi theo tớ.”

“Sao có thể chứ? Rõ ràng đúng là vậy mà, đây không phải là đến tìm cậu thì là gì?”

Nam Khuê uống một ngụm sữa bò: “Anh ấy nói, Hoắc Ti Yến đến tìm cậu, anh ấy bị Hoắc Ti Yến kéo đi giải sầu, đúng lúc gặp được tớ.”

Lâm Niệm Sơ nghe xong thì khúc khích cười rồi nói: “Khuê Khuê ngốc của tớ, cậu thật là ngây thơ mà, anh ta nói gì cậu tin cái đó sao?”

“Hơn nữa Hoắc Ti Yến căn bản không nói muốn đến thăm ban tớ, nếu như anh ấy có kế hoạch đến thăm ban thì chắc chắn sẽ nói với tớ, theo tớ thấy, không phải Hoắc Ti Yến lôi kéo anh ta đi mà khả năng lớn là anh ta kéo Hoắc Ti Yến đi theo.”

“Sao có thể được?” Nam Khuê mở to hai mắt.

“Không phải tối qua hai người ở với nhau cả đêm sao?” Lâm Niệm Sơ lại hỏi.

Mặt Nam Khuê đỏ lên, lập tức ngượng ngùng gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi, chắc chắn là không nỡ bỏ cậu nên mới đuổi theo níu kéo.”

“Không có khả năng.” Nam Khuê lập tức phủ nhận.

Cô căn bản không nhìn ra Lục Kiến Thành lưu luyến mình chỗ nào, hơn nữa bạch nguyệt quang trong lòng anh là Phương Thanh Liên.

“Vậy sao anh ta lại ngủ chung phòng với cậu chứ, anh ta là biến thái sao?”

Nói đến đây Nam Khuê dù rất xấu hổ nhưng vẫn nói thật với Niệm Niệm: “Anh ấy nói là tớ uống say, nhất định phải kéo anh ấy ngủ cùng với tớ, anh ấy nể tình đã từng là vợ chồng nên mới miễn cưỡng đồng ý.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Sau khi ăn xong, cô ấy bỏ dao nĩa trong tay ra rồi kéo Nam Khuê đi.

“Niệm Niệm, chúng ta đi đâu vậy?”

“Phòng giám sát!”

“Hả?” Nam Khuê khó hiểu.

“Sao tớ có thể tin được lời Lục Kiến Thành chứ? Còn nói cậu quấn lấy anh ta, không thể, tớ lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, chắc chắn là anh ta quấn lấy cậu. Phía trước chính là phòng giám sát, chúng ta vào xem video tối hôm qua là biết, cậu có muốn đi không?”

Nam Khuê do dự một chút rồi lập tức gật đầu: “Được, đi.”

Sau khi xem xong mấy phút quan trọng trong video.

Toàn bộ quá trình cô đều say đến mức bất tỉnh nhân sự, ngay cả chút ý thức cũng không có, mà Lục Kiến Thành lại bá đạo ôm lấy cô trực tiếp đi vào phòng.

Nam Khuê nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình, mặt đỏ bừng như táo chín, lao thẳng đến trước mặt Lục Kiến Thành, vô cùng tức giận nhìn anh.

Đọc truyện chữ Full