DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 240: Lục Kiến Thành, chúng ta chia tay đi

Nam Khuê nhẹ nhàng lắc đầu.

Được rồi, đã đến lúc này rồi mà anh còn lừa cô.

“Em không muốn đến bệnh viện, trong nhà em có thuốc hạ sốt, em uống chút thuốc là được rồi.”

“Ở đâu, anh lấy cho em.”

“Ngăn kéo thứ hai ở phòng khách.”

“Được.”

Uống thuốc xong, Nam Khuê đặc biệt chân thành nói với Lục Kiến Thành: “Cảm ơn!”

Lục Kiến Thành nghe xong, lập tức xoa đầu Nam Khuê: “Đồ ngốc, em nói gì vậy? Còn nói cảm ơn với anh nữa, em sốt nên mơ màng sao?”

“Em ngủ trước đi, anh đi nấu cháo cho em.”

Nam Khuê nằm trên giường trùm kín chăn.

Không ai biết rằng, lúc này cô đang nằm bịt chặt miệng mình khóc thầm.

Cô rất rất rất khó chịu.

Rõ ràng giây trước vẫn còn đang trên thiên đường.

Một giây sau đã rơi thẳng xuống địa ngục.

Nam Khuê không biết mình ngủ như thế nào.

Trong mơ, cô ngủ vô cùng nặng nhọc.

Cô mơ thấy mẹ, cô thậm chí còn khổ sở cầu xin mẹ cho cô đi cùng, một mình cô ở nơi này quá mệt mỏi.

Cô còn mơ thấy bé con của mình, bé nói bé nhớ mẹ.

“Mẹ…”

“Mẹ…”

Bé con gọi cô, bé gào khóc, thậm chí còn đưa tay muốn ôm cô một cái.

Trái tim Nam Khuê vô cùng đau khổ.

Trong mơ cô đang khóc.

Bên ngoài cô cũng đang khóc.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành luôn nắm chặt lấy tay cô.

Anh đang gọi cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng cô như hoàn toàn chìm vào giấc mộng của mình, một chút cũng không nghe thấy lời anh gọi.

Cô khóc vô cùng đau lòng, khóc đến tan nát cõi lòng, giống như tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều không liên quan đến cô.

Thấy cô khóc, Lục Kiến Thành cảm thấy rất đau lòng.

Nhất là khi nghe cô gọi “mẹ”, trong lòng anh càng khó chịu hơn.

Anh nghĩ, Khuê Khuê chắc chắn đang nhớ đến mẹ của mình.

“Bảo bối…”

“Thật xin lỗi, bảo bối…”

Thấy bé con khóc đau lòng như vậy, cô đưa tay, muốn ôm bé con của mình một cái, muốn tiến lên nhìn con của mình.

Nhưng cho dù cô có đưa tay ra bao lâu thì cũng không có tác dụng, cô căn bản không chạm vào bé con được.

Lục Kiến Thành ở bên cạnh cũng không chịu được.

Trách anh, tất cả đều do anh.

Nếu như không phải do anh thì bé con của họ có lẽ đã chào đời, chắc chắn bé sẽ là một em bé vô cùng đáng yêu.

Khuê Khuê cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Lục Kiến Thành thay quần áo rồi vào chăn ôm lấy Nam Khuê.

Mãi cho đến nửa đêm, có lẽ do quá mệt mỏi, cộng thêm cơn sốt đã giảm nên Nam Khuê mới ngủ say.

Buổi sáng khi tỉnh dậy, Lục Kiến Thành đã cho người chuẩn bị bữa sáng, vì cô vừa cảm xong nên cũng không cần chuẩn bị quá nhiều.

Chỉ chuẩn bị một chút cháo hoa và một số món ăn thanh đạm để ăn kèm.

Nam Khuê đi dép vào phòng khách, khi thấy người đàn ông kia, cô không biết cảm giác lúc này của mình là gì.

Vui vẻ? Hay khó chịu?

Thấy cô ngẩn người, Lục Kiến Thành lập tức tiến lên sờ trán cô, sau đó lại sờ trán mình: “Hết sốt rồi.”

“Có phải em vẫn thấy khó chịu ở đâu không?” Anh hỏi.

Thật ra cô suy nghĩ rất nhiều về anh, đúng vậy, không thoải mái, chỗ nào cũng không thoải mái.

Nhất là trái tim của cô, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhưng cuối cùng cô chỉ hạ ánh mắt xuống, lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là vừa cảm xong nên trên người không còn sức lực gì.”

“Đến đây ăn sáng đi, ăn sáng xong chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày, khi nào khỏe thì lại đi làm tiếp.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê gật đầu, ngoan ngoãn đi đến ăn sáng.

Trên bàn ăn cô rất yên tĩnh, cũng rất trầm mặc.

Khuôn mặt nhỏ trắng bệch như một trang giấy, dường như không có chút máu nào.

Ăn một bát cháo, ăn một bắp ngô và rau xanh, Nam Khuê cảm thấy có chút không ăn được nữa.

Thật ra ngay cả những thứ này cũng là những thứ cô ép mình ăn, vì cô biết cô cần khôi phục, cơ thể của cô không thể sụp đổ được.

Hơn nữa hôm nay là thứ hai, cô vẫn muốn đi làm.

Công việc này là công việc cô cố gắng rất nhiều mới có được, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Lúc khó khăn như vậy cô còn không từ bỏ, bây giờ lại càng không thể.

Suốt thời gian ăn sáng, Nam Khuê đều yên lặng cúi đầu uống cháo, không nói một câu.

Lục Kiến Thành thấy dáng vẻ này của cô, không hiểu sao trong lòng vô cùng bất an.

Từ khi bị cảm đến giờ, anh cảm giác Nam Khuê như đã thay đổi chỉ trong một đêm.

Cô trở nên yên lặng, cũng không quấn lấy anh như ngày xưa.

Ngay cả khi anh ngẫu nhiên đưa tay muốn làm động tác thân mật cũng đều bị cô yên lặng né tránh.

Ăn xong cơm, Nam Khuê đẩy ghế ra, sau đó vào phòng thay quần áo.

Thấy cô thay đồ, Lục Kiến Thành nhíu mày: “Sức khỏe em chưa khỏe, hôm nay xin phép nghỉ đi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày.”

“Không được, em vẫn chịu được.” Nam Khuê nói.

“Cơ thể đã yếu như vậy rồi sao em đi làm được?” Lục Kiến Thành có chút tức giận.

Anh cũng không biết vì sao mình tức giận, là tức giận vì cô không chăm sóc tốt cho bản thân, không biết quý trọng sức khỏe của mình sao?

Hay tức giận do cả ngày hôm nay cô không để ý đến anh, không quan tâm anh như hàng ngày?

“Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi xin nghỉ cho em.”

Lục Kiến Thành nói rồi cầm điện thoại Nam Khuê đi gọi điện.

Nam Khuê không đồng ý, cô bước đến lấy lại điện thoại của mình rồi tức giận nói: “Lục Kiến Thành, công việc của em, em nói làm được là làm được, anh dựa vào đâu mà muốn quyết định thay em?”

“Em nói rồi, em không cần xin nghỉ, em muốn đi làm.”

Nam Khuê đưa tay lấy di động, Lục Kiến Thành đột nhiên nâng di động cô lên cao, Nam Khuê căn bản không với được độ cao đó.

“Khuê Khuê, em sao vậy? Sao lại không muốn xin nghỉ?”

“Không vì sao cả, chỉ là không muốn chậm trễ công việc mà thôi.” Nam Khuê trả lời.

“Nhưng bây giờ sức khỏe của em không thích hợp để đi làm, nhất định phải xin nghỉ.”

“Nhưng em nói em làm được, Lục Kiến Thành, anh trả điện thoại đây cho em.” Lần đầu tiên Nam Khuê không nhịn được mà to tiếng với anh.

Sau khi lấy lại điện thoại, cô tỉnh táo nhìn Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành cũng hoàn toàn bị chọc giận.

“Được, là anh xen vào việc của người khác.”

“Ban ngày anh bận rộn công việc, buổi tối về còn chăm sóc em cả tối, mọi chuyện dều làm theo ý em, mọi việc anh làm là muốn chăm sóc, bảo vệ em, sợ em bệnh, sợ cơ thể em khó chịu, kết quả là do anh sai sao?” Anh cười lạnh.

Nam Khuê quay lưng lại, cô không muốn nhìn anh, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà bật khóc.

Nhưng cô không muốn anh thấy mình khóc chút nào.

Cô phải kiên cường, nhất định phải kiên cường.

Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, một lúc lâu sau, Nam Khuê nói: “Lục Kiến Thành, thật ra anh nói đúng, em quá khó hầu hạ, em như thế này rất giống những người phụ nữ cố tình gây sự, em căn bản không xứng với anh.”

“Em không đủ khéo léo hiểu chuyện, cũng không đủ trưởng thành, em mà anh thích là người ngoan ngoãn, không biết cáu giận, luôn chịu đựng.”

“Nhưng thật ra đó không phải là em, em cũng biết nổi giận, em ích kỷ, xấu tính, hay ghen tị, em không ngoan ngoãn, em cũng không đáng yêu, anh nhìn đi, thật ra chúng ta không xứng với nhau chút nào.”

Cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, Nam Khuê gắng gồng xoay người lại.

Sau đó cô nhìn anh, chậm rãi nói: “Lục Kiến Thành, em nghĩ kĩ rồi.”

“Chúng ta chia tay đi!”

Đọc truyện chữ Full