DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 249: Khuê Khuê, đừng đi được không?

Cảm nhận được hơi ấm trong tay, Nam Khuê quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Lục Kiến Thành đã mở ra.

Anh tỉnh rồi.

Tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt kia vẫn cực kỳ thâm trầm, đẹp đến cực điểm.

“Khuê Khuê …” Anh mở miệng, giọng nói rất yếu ớt: “Đừng đi được không?”

Đôi mắt anh đong đầy thỉnh cầu.

Cảm xúc như vậy không thể dối lừa được.

Nam Khuê quay mặt đi, lẽ ra cô nên về sớm hơn.

Nếu cô không nhìn thấy ánh mắt hoặc nghe thấy yêu cầu của anh, cô vẫn có thể rời đi.

Nhưng bây giờ, chân cô như đổ chì, không thể di chuyển được.

Vừa nhìn thấy ánh mắt của anh cô đã chịu không nổi.

Suy cho cùng, anh cũng là người đàn ông mà cô đã yêu mười năm.

Là người cô yêu thầm, là người cô thích, là thanh xuân của cô.

Anh là tình yêu, tất cả những lần đầu tiên trong đời cô đều ở bên anh, không có ngoại lệ.

Hít sâu một hơi, Nam Khuê quay đầu lại bình tĩnh nhìn anh: “Chúng ta chia tay rồi, anh quên rồi sao?”

Lục Kiến Thành lắc đầu: “Anh không quên, nhưng anh nói rồi, anh không đồng ý.”

“Nhưng lần này không phải vấn đề là anh đồng ý hay không đồng ý, mà là tôi đơn phương thông báo với anh rằng chúng ta đã kết thúc.”

“Nếu anh đã tỉnh rồi, sốt cũng hạ rồi, không còn gì đáng ngại nữa, ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây, bọn họ sẽ chăm sóc cho anh.”

Nam Khuê xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.

Cô sợ nếu mình chậm một chút thì sẽ luyến tiếc.

“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành nhìn cô, âm thanh phát ra cực kỳ bi thương.

Nam Khuê không dừng lại, vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

Đúng lúc này, đột nhiên “bịch” một tiếng.

Đó là tiếng Lục Kiến Thành từ trên giường bệnh rơi xuống.Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Nhìn thấy Nam Khuê rời đi, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, rút kim và bước xuống giường, muốn đuổi theo cô.

Nhưng mà vừa sốt cao một ngày một đêm, hơn nữa cả ngày chưa ăn gì nên Lục Kiến Thành không kịp phòng bị, cả người lập tức ngã trên mặt đất.

Tổng giám đốc Lục luôn cao cao tại thượng, quý phái và lịch lãm, có khi nào lại chật vật như bây giờ.

Nghe thấy tiếng động, chân Nam Khuê lập tức dừng lại.

“Khuê Khuê, đừng đi.”

“Em thực sự định bỏ mặc anh sao? Thật sự không còn một chút tình cảm nào với anh sao?”

Giọng của Lục Kiến Thành vang lên từ phía sau.

Nam Khuê ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên mặt.

Sao có thể không còn chút tình cảm nào được chứ?

Nếu tình cảm có thể tự thu hồi lại thì tốt biết mấy, nhưng mà đáng tiếc là không thể.

“Tổng giám đốc Lục, để tôi đỡ anh dậy.” Lúc này, Lâm Tiêu bước tới.

Lục Kiến Thành lạnh giọng đẩy cậu ấy ra: “Tránh ra, tôi không cần cậu.”

“Nhưng tổng giám đốc Lục, anh vừa tự rút kim tiêm ra, bây giờ trên tay đều là máu, nếu cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

Nam Khuê thừa nhận rằng những lời của Lâm Tiêu đã thành công lay động trái tim cô.

Sao anh lại tự hành hạ mình như vậy?

Dùng sức chớp chớp mắt, sau đó Nam Khuê xoay người lại.

Mặc dù cô biết rằng bộ dạng hiện tại của anh có thể sẽ hơi tệ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc và có chút khó chịu.

“Anh sao rồi?”

Cô đỏ mắt, đi qua ngồi xổm bên người anh.

Lục Kiến Thành hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của mình, nắm chặt lấy tay Nam Khuê: “Em vẫn muốn đi sao?”

Trái tim của Nam Khuê như bị chặn lại, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.

Thấy cô không nói gì, Lục Kiến Thành càng nóng nảy: “Nếu em vẫn khăng khăng muốn đi thì bệnh của anh thế nào cũng không liên quan đến em.”

Thấy anh hoàn toàn không coi trọng cơ thể của mình, Nam Khuê lập tức tức giận.

“Lục Kiến Thành, đây là cơ thể của anh, không phải của tôi.”

“Nếu anh không tự yêu quý cơ thể anh thì tôi cũng không còn cách nào nữa.”

“Cho dù tôi có ở lại, thái độ này của anh cũng sẽ làm anh cạn máu mà chết.”

Lục Kiến Thành lại không hề khó chịu, anh hiểu ý Nam Khuê muốn nói, lập tức duỗi tay nắm lấy tay cô, vui mừng khôn xiết nói: “Khuê Khuê, vậy ý của em là em không đi nữa đúng không? Em đồng ý ở lại cùng anh đúng không?”

“Vậy anh còn chữa bệnh không?”

“Chữa.” Lục Kiến Thành gật đầu lia lịa: “Anh đương nhiên sẽ chữa, anh nghe em, em bảo anh làm gì anh cũng làm hết.”

“Hòm thuốc.” Nam Khuê mở miệng.

Lâm Tiêu lập tức cung kính đưa tới.

Nam Khuê mở hòm thuốc ra, đầu tiên là cầm máu cho anh sau đó cho anh uống thuốc.

Sau đó cô gọi y tá đến để hòa tan lọ thuốc và tiếp tục truyền nước.

Cho đến lúc này Lục Kiến Thành mới nằm yên trên giường.

Nhưng mà anh vẫn không dám nhắm mắt lại, anh sợ mình vừa nhắm mắt lại, Nam Khuê đã rời đi.

Trong suốt quá trình, Nam Khuê không nói một lời nào, chỉ im lặng làm.

Sau khi làm xong hết, cô mới ngồi lên ghế ở bên cạnh.

Đúng lúc này, bụng của Nam Khuê bỗng phát ra tiếng kêu, cô lập tức đưa tay sờ nhẹ vào bụng mình.

Hôm nay cô mới chỉ ăn một cái bánh cuộn và một thanh lương khô, bây giờ ngực và lưng cô đã dán vào nhau rồi.

Lục Kiến Thành nhìn về phía Lâm Tiêu, nháy nháy mắt.

Một lúc sau, bữa tối ngon lành đã được đưa đến.

Nam Khuê hơi ngạc nhiên và ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiến Thành, nhưng cô vẫn không nói gì.

“Một ngày rồi anh không ăn cơm, hơi đói bụng, em ăn cùng anh một chút đi.” Lục Kiến Thành nói.

Anh biết rằng nếu anh nói là chuẩn bị cho cô, cô có thể sẽ lập tức từ chối.

Bây giờ anh không cần cô phải hiểu ý tốt của anh.

Chỉ cần cô không đói là anh đã mãn nguyện rồi.

Ăn cơm xong, Nam Khuê thấy bụng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Ngồi vào ghế, cô tựa đầu xuống và nhanh chóng ngủ mất.

Lục Kiến Thành vẫy vẫy tay, Lâm Tiêu hiểu ý, cho tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài hết.

Sau khi mọi người rời đi, Lục Kiến Thành lập tức đi xuống.

Khom lưng xuống, anh không chút suy nghĩ lập tức ôm Nam Khuê lên giường, sau đó đắp chăn đàng hoàng cho cô, còn mình thì ngồi trên ghế ngủ.

Thấy cô ngủ ngon, Lục Kiến Thành mới tham lam nhìn cô.

“Anh xin lỗi, Khuê Khuê, là anh làm em đau lòng.”

“Anh biết, nếu cứ cưỡng ép em bên cạnh như vậy thì em sẽ tức giận, sẽ không vui, nhưng anh không còn cách nào nữa.”

“Anh chỉ biết anh không thể buông tay em, nếu hận có thể giữ em lại bên cạnh anh, vậy thì em cứ hận đi, chỉ cần có thể nhìn thấy em là được.”

Cả đêm, tay Lục Kiến Thành vẫn luôn nắm chặt tay Nam Khuê.

Sáng sớm, khi đồng hồ báo thức reo, Nam Khuê lập tức bừng tỉnh.

Cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên giường thì lập tức sợ ngây người.

Nhìn quanh một vòng thấy phòng trống trơn, không hề nhìn thấy Lục Kiến Thành đâu.

Cô bước xuống giường, vội vàng tìm một vòng.

Nhưng vẫn không thấy.

“Lục Kiến Thành …” Cô có chút lo lắng, vừa chạy ra ngoài vừa gọi.

Đột nhiên, cô va chạm với người đang đi tới, đặc biệt là đầu cô đập vào bả vai của người đó, rất đau.

Lục Kiến Thành lập tức duỗi tay ra, xoa xoa đầu cô, lo lắng nói: “Làm sao vậy? Có phải rất đau không?”

Nam Khuê lắc lắc đầu: “Không sao.”

“Khuê Khuê, vừa rồi em vội vàng như thế là đi tìm anh sao? Anh biết mà, trong lòng em vẫn để ý đến anh mà.” Đột nhiên, Lục Kiến Thành có chút kích động nói.

“Không có.” Nam Khuê lập tức phủ nhận: “Anh nghĩ sai rồi, tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh thôi.”

“Nếu anh đã khỏe rồi thì tôi đi trước đây, tôi còn phải đi làm.”

Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt nghiêm túc nói: “Buổi tối anh đón em tan làm.”

Đọc truyện chữ Full