DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 269: Sau này chúng ta nên giữ khoảng cách!

“Được, anh không nói nữa, sau này cũng không nói nữa.” Đáy mắt Lục Kiến Thành đều là ý cười.

Nghĩ đến vết thương của Lục Kiến Thành còn chưa khỏi, cũng không thể ăn đồ cay, chỉ có thể ăn một ít thức ăn nhẹ, cho nên Nam Khuê nấu mì cho anh.

Nhớ tới trước kia anh bới móc tay nghề của cô không được tốt lắm, Nam Khuê còn cố ý lên phần mềm nấu ăn tìm kiếm làm thế nào để làm mì trứng cà chua ngon vừa ngon.

Mở phần mềm ra, Nam Khuê vừa nhập mấy chữ to “Cách làm mì trứng cà chua”, rất nhanh, trên giao diện đã nhảy ra rất nhiều hình ảnh nhìn siêu ngon.

Cô đưa tay ra, vừa định nhấn vào.

Đột nhiên, thắt lưng được bao quanh bởi một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ.

Cằm Lục Kiến Thành đặt thẳng vào cổ cô, nhẹ nhàng thổi khí hỏi: “Chuẩn bị làm gì cho anh ăn vậy?”

“Mì trứng cà chua.”

Ánh mắt Lục Kiến Thành dừng lại trên app cô vừa mở ra, nhịn không được nở nụ cười.

“Cười cái gì?” Nam Khuê nghe thấy hỏi.

Ý thức được giao diện trên điện thoại di động, cô lập tức ấn điện thoại xuống, sau đó giấu đi.

Nụ cười trong mắt Lục Kiến Thành lại tăng thêm vài phần: “Xem ra cô Nam Khuê còn phải mượn ngoại lực mới có thể làm bát mì trứng cà chua này.”

Nam Khuê vừa nghe, lập tức phủ nhận: “Không phải, tôi chỉ nhìn chút, xem có khác gì tôi làm không thôi.”

“Vậy cô Nam Khuê kết quả em so sánh sao rồi?”

“Tôi còn chưa nhìn thì anh đã tới, không phải nói đói bụng sao, vậy anh mau buông tôi ra, tôi phải bắt đầu làm.”

Lần này Lục Kiến Thành rất phối hợp, lập tức buông Nam Khuê ra.

Nhưng ngay sau đó, cô bị Lục Kiến Thành lôi kéo đi một vòng, sau đó bị anh đẩy ra ngoài phòng bếp.

Bàn tay Lục Kiến Thành chống lên vai cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Được rồi, nếu cô Nam Khuê không giỏi nấu ăn thì giao cho anh là được rồi, em chỉ cần xinh đẹp như hoa, những thứ khác đều giao cho anh.”

“Nhưng vết thương trên người anh thì sao?”

“Đừng lo, chỉ cần không vận động mạnh thì sẽ không sao.”

Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Nam Khuê vẫn lo lắng, dù sao hình ảnh lúc đó cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Nhưng Lục Kiến Thành đã khóa trái cửa nhốt bản thân trong phòng bếp.

Nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt, Nam Khuê nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của anh đang bận rộn.

Mở cửa tủ lạnh và lấy trứng, cà chua và mì ra.

Tất cả quá trình, anh làm đặc biệt trơn tru.

Sau đó, khói bếp bốc lên.

Nam Khuê ở trong phòng khách xem TV chờ anh, cứ chờ, cũng không biết tại sao lại ngủ quên mất.

Lục Kiến Thành bưng mì đi ra thì phát hiện Nam Khuê đang nằm nghiêng ngả trên sofa, thấy cô ngủ, anh bước nhẹ, cầm một tấm chăn đắp cho cô.

Sau khi ăn xong, dọn dẹp bát đũa.

Thấy Nam Khuê vẫn còn ngủ, Lục Kiến Thành khom lưng trực tiếp ôm cô vào phòng ngủ.

Vừa đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, thì Nam Khuê tỉnh lại.

Cô nhẹ nhàng mở mắt ra, dụi dịu, mơ hồ hỏi: “Sao tôi lên giường rồi?”

Lục Kiến Thành nhịn không được đưa tay búng chóp mũi cô, vẻ mặt cưng chiều: “Đồ ngốc, em đang ngủ trên sofa, sợ em bị cảm lạnh, anh vừa ôm em lên giường.”

“Gần đây có phải rất mệt không?”

Nam Khuê gật đầu: “Gần đây công việc bận rộn có chút mệt mỏi.”

“Vậy thì nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi tốt rồi mới có tinh thần chào đón công việc ngày mai.”

“Nhưng…” Nam Khuê bĩu môi: “Tôi còn chưa tắm rửa, tôi muốn đi rửa mặt một chút.”

Lục Kiến Thành đè cô lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ, nhịn không được trêu chọc cô nói: “Anh đã giúp em rửa sạch rồi. M”

“Cái gì?” Nam Khuê nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trên mặt cô lúc trắng bệch lúc đỏ bừng, tức giận nhìn Lục Kiến Thành: “Sao anh có thể làm như vậy? Bây giờ chúng ta không có mối quan hệ gì, tại sao anh lại tắm cho tôi?”

“Lục Kiến Thành, anh coi tôi là gì?”

“Hay là anh cảm thấy người đàn ông nào cũng có thể cởi quần áo của tôi ở trong nhà tôi, tùy tiện tắm rửa cho tôi, sau đó lại mặc quần áo cho tôi?”

Nam Khuê nói xong, thật sự vừa tức giận vừa ấm ức.

Lục Kiến Thành vốn định đùa giỡn, nhưng không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy.

Lập tức xin lỗi: “Khuê Khuê, anh nói đùa thôi, không có tắm rửa giúp em, trên người em vẫn mặc bộ quần áo trước đó.”

Nam Khuê lúc này mới vén chăn lên, cẩn thận kiểm tra một vòng, phát hiện quần áo trên người quả thật là bộ lúc trước, không có dấu vết bị cởi ra, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn về phía Lục Kiến Thành lần nữa, giọng điệu của cô trở nên vô cùng nghiêm túc: “Lục Kiến Thành, có một số việc tôi nghĩ tôi vẫn phải nói rõ ràng với anh.”

“Tạm thời tôi không có suy nghĩ yêu đương nào, cũng không có bất kỳ suy nghĩ muốn có bạn trai, bây giờ tôi chỉ muốn làm việc thật tốt.”

Ánh mắt rũ xuống, Lục Kiến Thành nặng nề gật đầu.

“Được.” Lúc anh nói đôi mắt hiện rõ vẻ cô đơn.

Nam Khuê mạnh mẽ làm mình không quan tâm đến vẻ cô đơn trong mắt anh, đồng thời mở miệng: “Thời gian không còn sớm, anh mau trở về bệnh viện đi, vết thương trên người anh còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừm.”

Lục Kiến Thành buông cô ra, xoay người, bước đi nặng nề ra ngoài.

Ngay khi bóng dáng của anh sắp ra khỏi cửa, Nam Khuê bỗng nhiên mở miệng gọi anh: “Kiến Thành.”

Anh lập tức xoay người, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

“Sau này nếu giữ đúng cách, miệng vết thương của anh chắc sẽ từ từ khôi phục, sẽ không có gì đáng ngại.”

“Chúng ta nếu đã ly hôn, cũng đã chia tay, nghiêm túc mà nói, giữa hai chúng ta cũng không có quan hệ thân thiết gì cả, sau này chúng ta…”

Hít sâu một hơi, Nam Khuê dùng hết dũng khí mới nói xong lời cuối cùng: “Sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn, giống như hôm nay anh, trễ như vậy còn đến nhà tôi, sẽ khiến người ta hiểu lầm.”

Nghe những lời này, đôi mắt xán lạn như sao của Lục Kiến Thành lập tức trở nên ảm đạm.

Giống như là từng ngôi sao lấp lánh, từ trong mắt anh rơi mạnh xuống.

Anh siết chặt nắm đấm, nhìn Nam Khuê, cố gắng mở môi ra.

Lại chỉ cảm thấy đôi môi khô khốc.

Môi mở ra lúc lâu, anh mới phát ra một vài chữ trầm thấp khàn khàn: “Đây thật sự là suy nghĩ trong lòng em sao?”

“Thật sự không muốn gặp anh chút nào sao?”

Nam Khuê nhìn anh, trịnh trọng gật đầu: “Ừm.”

“Chúng ta nên nhìn về phía trước và cũng nên đi tìm cuộc sống hoàn toàn mới của riêng mình, phải không? Sau này, anh có đường dương quan của anh, tôi có cầu độc mộc của tôi.”

(Anh có đường dương quan của anh, tôi có cầu độc mộc của tôi: ngụ ý là đường ai nấy đi, mỗi người đều có cuộc sống riêng)

“Lúc chúng ta kết hôn mọi người nói rất đúng, chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới, tôi cũng từng ngây thơ, bất luận như thế nào cũng không muốn tin, cũng vì muốn chứng minh mà mình đầy thương tích, sự thật cũng đã chứng minh, chúng ta quả thật không thích hợp.”

“Cho nên, chúng ta quả thật nên trở về cuộc sống của mình, đi theo con đường của riêng mình.”

Nói xong, Nam Khuê hít sâu một hơi.

Lúc này mới phát hiện ngực giống như có con dao đâm vào, đau đến thấu xương.

Nhưng cô vẫn kiên trì.

Lục Kiến Thành nhìn cô, vẻ mặt buồn bã và đau lòng.

Hai người cứ nhìn nhau như thế, thời gian dường như dừng lại.

Cuối cùng, anh quay đi, không nói một lời, im lặng và rời đi.

Đọc truyện chữ Full