DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 364: Xin lỗi, trái tim tôi có chủ rồi

“Mọi người hiểu lầm rồi, bác sĩ Lý vừa rồi chỉ là an ủi tôi một chút thôi, hơn nữa tôi có người yêu rồi, vì thế tôi và bác sĩ Lý là không thể nào.”

Nói xong, Nam Khuê lại tập trung vào công việc.

Nghe cô nói như vậy, mọi người lập tức tản đi.

Vì có sự lo lắng này, những lần tiếp theo khi bác sĩ Lý đến gặp cô.

Nam Khuê sẽ luôn tìm mọi lý do để né tránh.

Khi không thể tránh được, cô cũng sẽ tìm cách rời đi càng nhanh càng tốt.

Nhưng ngay cả như vậy, tin đồn trong bệnh viện vẫn cứ lan ra.

Khi Lý Thịnh đến tìm Nam Khuê một lần nữa, Nam Khuê cảm thấy cô cần phải nói chuyện rõ ràng với anh ấy.

“Bác sĩ Lý, tôi có thể mạo muội hỏi anh một câu hỏi không?” Nam Khuê trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Được, cô cứ hỏi, tôi rất sẵn lòng giải đáp.”

“Vậy tôi hỏi thẳng nhé, anh thích tôi sao?”

Nghe thấy cô nói vậy, Lý Thịnh bỗng nhiên sững sờ.

Rất rõ ràng, anh cũng không ngờ tới Nam Khuê sẽ hỏi thẳng như vậy.

Trên khuôn mặt trắng nõn nà có chút đỏ lên, Lý Thịnh gãi đầu, dũng cảm mở lời: “Đúng vậy, bác sĩ Nam, nói thật là ngay lần đầu tiên gặp cô, tôi đã có hảo cảm.”

“Tôi thực sự rất thích cô, cô hoàn toàn phù hợp với hình mẫu của tôi về một người bạn gái và một người vợ, vì vậy hãy hẹn hò với tôi, để tôi làm bạn trai của cô nhé.”

Nghe những lời nói chân thật, tự nhiên của anh ấy, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn anh ấy, giọng điệu khéo léo và mềm mỏng: “Bác sĩ Lý, cảm ơn anh đã thích tôi, có thể trở thành đồng nghiệp của anh là duyên phận, và tôi rất trân trọng duyên phận này.”

“Còn về tình cảm nam nữ, trái tim tôi từ lâu đã thuộc về một người, đó là người tôi đã yêu mười năm, tôi rất yêu, rất yêu anh ấy, ngoài anh ấy tôi sẽ không nhận lời tỏ tình của bất kì ai khác.”

“Tôi hy vọng bác sĩ Lý có thể sớm tìm thấy hạnh phúc của mình, chúng ta làm đồng nghiệp thì tốt hơn. Còn nữa, nếu như sau này không phải là trong công việc cần phải giao tiếp và trao đổi, tôi hy vọng giữa chúng ta có thể giữ khoảng cách.”

Nói xong Nam Khuê quay người rời đi.

Thấy cô rời đi, Lý Thịnh lập tức đuổi theo.

“Bác sĩ Nam, có thể cho tôi biết anh ta là ai không?”

Nam Khuê cười lắc đầu: “Không cần thiết, anh ấy là ai đối với anh không quan trọng, điều quan trọng là tôi đã có người mình yêu, vì thế giữa tôi và bác sĩ Lý là không thể nào.”

Bóng dáng của cô xa dần.

Lý Thịnh nhìn theo, cúi đầu thất vọng.

Mấy năm nay, có không ít cô gái theo đuổi anh ấy, nhưng dường như không dễ để gặp được người con gái mà anh ấy ngưỡng mộ trong lòng.

Kết quả là còn chưa thực sự tỏ tình thì đã kết thúc rồi.

Cảm giác suy sụp có thể tưởng tượng ra.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói vô cùng bi thương: “Là bởi vì cô ấy sao?”

Lý Thịnh nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt bất lực, không trả lời.

Cô gái lại càng kích động: “Là vì cô ấy, nên anh mới từ chối em sao?”

“Ngọc Nhi, không liên quan đến cô ấy, hơn nữa vừa rồi cô cũng thấy đấy, cô ấy nói trái tim cô ấy đã thuộc về người khác, đã từ chối tôi rồi” Lý Thịnh đau khổ nói.

Cô gái trước mặt vẫn không bỏ qua: “Lý Thịnh, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Lúc đầu em vào bệnh viện này là vì anh, vì anh em đã vào cái bệnh viện tồi tàn này, cũng là vì anh, em đã ở lại đây mấy năm.”

“Anh không quan tâm đến em, em có thể chấp nhận, anh không chấp nhận lời tỏ tình và sự theo đuổi của em, em cũng có thể chấp nhận, nhưng sao anh có thể thích người con gái khác?”

“Hơn nữa, lại còn là một người mới vào, Lý Thịnh, anh không thấy có lỗi với em sao?”

Lý Thịnh tâm trạng vốn đã rất tệ, lại bị cô ta làm phiền, tâm trạng anh càng trở nên cáu kỉnh.

Vì thế, giọng điệu cũng trở nên cáu kỉnh.

“Chu Ngọc, cô bình tĩnh đi, hơn nữa, giữa chúng ta không có quan hệ gì, tôi thích ai là quyền của tôi.”

“Tôi độc thân, tôi theo đuổi người con gái mà mình thích không được sao? Sao tôi lại có lỗi với cô?”

Lý Thịnh nói xong, không thèm nhìn Chu Ngọc mà đi thẳng.

Cũng chính từ lúc đó, một mối thù hận đã gieo vào lòng Chu Ngọc.

……..

Mấy ngày nay Lâm Tư Vũ đều làm loạn.

Đồ đạc trong nhà đều bị cô ấy ném và đập phá.

Thậm chí ngay cả mấy đồ vật mà Lâm lão gia yêu thích nhất cũng đều bị đập vỡ.

Nhưng ngay cả như vậy cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Lần này, ông nội quyết không mềm lòng, nhất quyết bắt cô ấy đính hôn với Phong Hàng.

Làm loạn mấy ngày, không có bất kỳ kết quả gì.

Lâm Tư Vũ lại chạy đi cầu cứu Lục Kiến Thành, nước mắt giàn giụa: “Kiến Thành, tôi cầu xin anh, xin hãy giúp tôi thuyết phục ông nội, tôi thực sự không thể kết hôn với một người đàn ông tôi chưa từng gặp.”

“Hơn nữa, tôi đã từng cho người điều tra Phong Hàng, anh ta là một công tử nhà giàu với cả đống bạn gái, hoàn toàn không có nghề nghiệp, đó là mẫu người tôi ghét nhất, nếu tôi lấy anh ta, cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại.”

Lục Kiến Thành nghiêm túc giải thích: “Tư Vũ, Phong Hàng không phải như cô nghĩ đâu, hình ảnh mà anh ta thể hiện ra bên ngoài khác với hình ảnh thật sự của anh ta, đợi khi cô thực sự tiếp xúc với anh ta rồi, thì nhất định sẽ nhìn thấy điểm tốt của anh ta.”

Lâm Tư Vũ nghe xong, thất vọng nhìn anh.

“Suy cho cùng, anh cũng giống như ông nội, quyết tâm muốn tôi gả cho anh ta phải không?”

“Lục Kiến Thành, tôi nhìn nhầm anh rồi, tôi đã không màng bản thân mình để thành toàn anh, tại sao anh không thể giúp tôi một tay chứ?”

Khi đi ra ngoài, ngoài trời đang mưa.

Lúc đầu còn là mưa phùn.

Khi về tới nhà thì trời đã mưa to.

Mưa mùa đông, mặc dù không nặng hạt như mùa hè.

Nhưng nó ẩm ướt và lạnh, lạnh cóng cả người.

Nghĩ đến việc phản kháng mấy ngày liền không có tác dụng, Lâm Tư Vũ nhìn cơn mưa nặng hạt trước mắt, đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch.

Nhìn về phía cổng, cô ấy thở hắt ra một tiếng, rồi đột nhiên quỳ xuống đất.

Rất nhanh, nước mưa đã làm ướt hết quần áo của cô ấy.

Lão quản gia thấy vậy, ngay lập tức đưa tay ra kéo cô: “Tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Trời lạnh thế này, mưa to thế này, cô mau đứng dậy đi.”

“Không!” Lưu Tư Vũ gạt tay ông ra và dứt khoát đáp: “Ông về nói với ông nội, nếu ông không đổi ý, tôi sẽ tiếp tục quỳ cho đến khi ông đổi ý.”

Quản gia không còn cách nào khác, chỉ có thể lập tức đi báo.

Khi Lâm Duy Đống nghe được điều này, thì vô cùng tức giận.

“Con bé này, lại làm loạn lên rồi, học đâu kiểu dùng khổ nhục kế để uy hiếp ta.”

“Ông đi nói với nó, ý tôi đã quyết, cho dù nó có làm gì cũng không có tác dụng, nó không thể không kết hôn với Phong Hàng.”

Quản gia bất lực, chỉ có thể lui xuống.

Thấy quản gia đi ra, Lâm Tư Vũ lập tức hỏi với đầy vẻ hy vọng: “Thế nào, ông nội tôi có đồng ý không?”

Quản giã khẽ lắc đầu.

Lâm Tư Vũ nghe xong như bị trời giáng, cô ấy cắn chặt môi, tiếp tục quỳ.

Mặc dù đầu gối bị tê cứng, hơn nữa còn lạnh đến mức không còn cảm giác gì nữa.

Nhưng cô vẫn kiên trì.

Ông nội luôn yêu thương cô ấy rất nhiều, chỉ cần cô kiên trì không bỏ cuộc, cô ấy tin rằng ông nội sẽ đổi ý.

Quỳ trong mưa gió, Lâm Tư Vũ hết lần này đến lần khác tự an ủi mình.

Sau vài giờ đồng hồ, quản gia đột nhiên vội vàng chạy tới.

Lâm Tư Vũ thấy ông bước đi vội vàng, còn tưởng mọi chuyện có thể xoay chuyển, không thể chờ đợi được mà hỏi: “Có phải ông nội đổi ý rồi không?”

Quản gia lắc đầu: “Tiểu thư, cô mau đứng dậy đi, lão gia bị ngất rồi.”

Đọc truyện chữ Full