DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 383: Đồng ý điều kiện của Phương Thanh Liên

Bởi vì không có tin tức nào, chính là tin tức tốt nhất.

Vậy có nghĩa là tại thời điểm hiện tại, Khuê Khuê và em bé vẫn tạm thời an toàn.

Tuy nhiên, ngay đêm hôm đó, Lục Kiến Thành đã nhận được một đoạn video.

Trong video, Nam Khuê nằm co ro trên giường, xung quanh là một đống rơm dày quấn lấy cơ thể.

Cô cầm chậu, bốc cơm bằng cả hai tay, hoàn toàn không hề để ý đến hình tượng của mình.

Nhìn thấy những hình ảnh này, Lục Kiến Thành ngước mặt lên, cổ họng nghẹn lại.

Nắm chặt hai tay, rất lâu sau, không nói được lời nào.

Nhưng trái tim anh lại đau đớn như bị dao cứa.

Cả cơ thể đau như xé ruột xé gan.

“Phương Thanh Liên!”

Chỉ nghe một tiếng choang, Lục Kiến Thành ném điện thoại đi, hai tay điên cuồng đập vào chiếc bàn trước mặt.

Lúc này, điện thoại anh lại reo lên.

Là số lạ.

Ngay khi Lục Kiến Thành vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng của Phương Thanh Liên: “Nếu tôi đoán không lầm, thì hiện tại anh đã xem hết đoạn video đó rồi, và đang hận tôi đến tận xương tận tủy.”

“Phương, Thanh, Liên!” Lục Kiến Thành nghiến răng, gằn tên cô ta từng chữ.

“Tôi cảnh cáo cô, nếu như có chuyện gì xảy ra với Khuê Khuê và hai đứa bé trong bụng, tôi nhất định sẽ khiến cô nợ máu phải trả bằng máu.”

Tuy nhiên, khi nghe lời này, Phương Thanh Liên bỗng nhiên bật cười.

“Hahaha…Lục Kiến Thành, nợ máu trả máu, con của tôi đã sớm không còn rồi, anh còn muốn tôi nợ máu trả máu thế nào?”

“Bất kể là thế nào, tôi chỉ còn mỗi cái mạng này thôi, nếu anh muốn, cứ đến đây mà lấy.”

“Nhưng nếu Nam Khuê chết rồi….”

Lời sau còn chưa nói hết, Phương Thanh Liên liền bị Lục Kiến Thành ngắt lời: “Phương Thanh Liên, cô dám?”

Phương Thanh Liên nghe thế liền cười: “Tôi có gì mà không dám? Nhưng nói cho cùng, tính mạng của Nam Khuê nằm trong tay anh.”

Lục Kiến Thành lập tức ý thức được ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong câu nói này: “Nói cho rõ ràng, cô có ý gì?”

“Kiến Thành, tôi dám cá với anh, nếu tôi không tiết lộ, thì anh cả đời này cũng sẽ không bao giờ tìm thấy Nam Khuê, nhưng chỉ cần anh đồng ý với điều kiện của tôi, tôi có thể để cô ta an toàn xuất hiện trước mặt anh.”

“Điều kiện gì?” Lục Kiến Thành lạnh lùng hỏi.

“Điều kiện rất đơn giản, anh cũng biết đấy, cả đời này em chỉ mong có thể kết hôn với anh. Đây là ước nguyện cả đời của em, chỉ cần anh đồng ý cưới em, em bảo đảm Nam Khuê sẽ an toàn!”

“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì xin lỗi, thứ anh gặp lại chỉ là một xác ba mạng người.”

“Anh không cần vội trả lời em, anh vẫn còn thời gian để suy nghĩ, nhưng nhớ cho kĩ, em chỉ cho anh một ngày cuối cùng nữa thôi.”

Nói xong, Phương Thanh Liên liền cúp máy.

Sau đó cô ta rút sim điện thoại, ném xuống bồn cầu.

Một ngày, 24 giờ.

Lục Kiến Thành huy động toàn bộ lực lượng của mình.

Anh cũng đã lục tung hết tất cả những nơi Phương Thanh Liên có thể đến, và tìm hết một lượt.

Thế nhưng, vẫn là tìm không ra.

Đêm đen yên tĩnh.

Đồng hồ chỉ đến số 11, và đã là 55 phút rồi.

Cũng có nghĩa là anh còn năm phút cuối để suy nghĩ.

Năm phút dằn vặt;

Năm phút của sự lựa chọn khó khăn.

Khi đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm.

Lục Kiến Thành thông qua số điện thoại mà lúc đó Phương Thanh Liên để lại, gọi cho cô ta.

Câu trả lời của anh rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: “Được, tôi đồng ý với cô!”

Đầu dây bên kia khựng lại giây lát, Phương Thanh Liên như thể nghe được thứ gì đó ngọt ngào, ha ha cười lớn.

Bởi vì nụ cười của cô ta quá khoa trương, giống như một người điên vậy.

“Ha ha ha, ha ha ha.” Phương Thanh Liên lớn tiếng cười: “Lục Kiến Thành, em biết mà, em biết là anh nhất định sẽ thỏa hiệp mà.”

“Rất tốt, năm phút nữa, em sẽ để anh call video với Nam Khuê, nhớ kỹ, chỉ khi Nam Khuê càng đau khổ, càng khó chịu, càng thất vọng, em mới đảm đảm cô ta an toàn.”

“Nếu như chỉ cần để cô ta biết được, anh vì cứu cô ta nên mới đồng ý lấy em, vậy xin lỗi, em sẽ lập tức tiễn cô ta và hai đứa bé lên đường.”

“Được, tôi biết.”

Lục Kiến Thành gật đầu, âm thanh trở nên nặng nề.

Năm phút sau, Phương Thanh Liên cầm lấy điện thoại, đặt trước mặt Nam Khuê.

Chiếc điện thoại được đặt đối diện với giường của Nam Khuê.

Mà chiếc giường đó chính là chiếc giường rơm tối đó cô dùng để quấn chặt giữ ấm cơ thể.

Tốt lắm, cô ta chính là muốn dùng cách này để khiêu khích trái tim của Lục Kiến Thành.

Chỉ cần anh càng đau lòng cho Nam Khuê, lời anh ấy nói ra càng tàn nhẫn.

“Có muốn call video với Lục Kiến Thành không?” Đột nhiên, Phương Thanh Liên hỏi.

Tuy nhiên, Nam Khuê không nghĩ ngợi gì mà thẳng thừng từ chối: “Không muốn.”

Phương Thanh Liên mà tốt thế sao?

Đương nhiên là không.

Cho nên, cuộc gọi video này, nhất định có gì đó.

Thế nhưng lúc này, Phương Thanh Liên đã gọi video cho Lục Kiến Thành rồi.

Tuy rằng ngoài mặt nói không muốn, thế nhưng, khi bắt đầu cuộc gọi, khi nhìn thấy mặt của Lục Kiến Thành, khi nghe thấy âm thanh của anh ấy phát ra từ đầu dây bên kia.

Nam Khuê vẫn không thể không nhìn qua.

Trái tim lập tức trở nên yếu mềm và hỗn loạn.

“Kiến Thành…” Không thể nhịn được nữa, Nam Khuê một bên gọi tên anh, một bên rơi nước mắt.

Những giọt nước mắt ấy giống như cơn mưa lớn, mỗi giọt đều rơi xuống ào ạt chảy vào trái tim Lục Kiến Thành.

Vậy nhưng, anh chỉ có thể âm thầm chịu đựng, không thể có chút đau đớn và tuyệt vọng nào.

“Kiến Thành, xin lỗi, lại gây rắc rối cho anh, khiến anh lo lắng rồi.”

“Em biết, anh nhất định sẽ tới cứu em, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ tốt bản thân và con thật tốt,”

“Nhưng em có một tâm nguyện, nếu như….”

Những lời sau đó, Nam Khuê thực sự không thể nào nói ra được.

Thế nhưng, dù cho khó chịu đến đâu, cô vẫn phải nói ra: “Nếu lỡ như em chết rồi. Thì xin anh, anh nhất định phải nuôi dưỡng hai con trưởng thành thật tốt, cho chúng đầy đủ tình yêu thương.”

Nam Khuê nói với đôi mắt ngấn lệ.

Nhưng vào lúc này, cô thấy Lục Kiến Thành rất khác so với những gì cô tưởng tượng.

Ngay cả đôi mắt đen láy cũng lộ rõ vẻ bình tĩnh lạ thường, không có chút biểu lộ nào của nỗi buồn, dù chỉ là nhỏ nhất.

“Kiến Thành, anh sao thế?” Nam Khuê gọi anh trong sợ hãi.

Bên này, Lục Kiến Thành nhẫn nhịn cơn đau, bình thản nói: “Nam Khuê, thực ra, anh đã lừa em.”

“Cái gì?” Nam Khuê sửng sốt.

Tiếp theo, Lục Kiến Thành lại nói: “Thực ra, trong lúc ở nước ngoài, anh với Phương Thanh Liên đã ở bên nhau, cho nên, đứa trẻ đó không phải của người khác.”

“Anh chỉ là không muốn em hiểu lầm, nên đã nói dối em, xin lỗi, vì đã lừa em.”

“Còn nữa….”

Lục Kiến Thành tiếp tục nói.

Tuy nhiên Nam Khuê không còn nghe được gì nữa.

Cô bịt tai lại, không muốn bản thân nghe được những lời ấy của anh.

Nhưng thực sự, những lời đó vẫn truyền vào tai cô: “Không chỉ vậy, anh thừa nhận với em, anh chưa từng tin tưởng em và Quý Dạ Bạch không xảy ra chuyện gì với nhau.”

“Quý Dạ Bạch bị chuốc thuốc mê, một nam một nữ chung giường, làm sao biết được đã có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Anh chỉ là muốn để em tin, cho nên mới tự lừa gạt chính mình.”

“Không!” Nam Khuê điên cuồng lắc đầu: “Đừng nói nữa, Kiến Thành, em cầu xin anh đừng nói nữa, em biết những lời này nhất định không phải lời thật lòng, anh đang lừa em.”

“Là Phương Thanh Liên uy hiếp anh có phải không? Anh nói những lời này chỉ là vì muốn cứu em thôi.”

“Em sẽ không tin đâu, một chữ cũng không tin.” Nam Khuê hét lên trong suy sụp.

Đọc truyện chữ Full