DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 400: Tưởng rằng Lục Kiến Thành đã chết

Đến bệnh viện, Nam Khuê chạy thẳng về hướng phòng phẫu thuật.

Nhưng khi cô đến nơi thì đèn của phòng phẫu thuật đã tắt rồi.

Trong lòng cô đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành, khoảnh khắc đó, đầu cô trống rỗng.

Tiếp sau đó, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, chỉ cảm thấy chóng mặt, cô dường như sắp ngã gục vậy.

Cũng may lúc này Chu Tiễn Nam vội vã chạy tới, đỡ lấy cô: “Khuê Khuê, em sao vậy?”

“Khuê Khuê, tỉnh lại đi!”

“Khuê Khuê…..”

Chu Tiễn Nam hét gọi vài lần, Nam Khuê lúc này mới từ từ mở mắt ra, cô lắc lắc đầu, đồng thời hỏi: “Tôi vừa rồi bị làm sao vậy?”

“Em bị ngất, suýt chút nữa thì ngã xuống đất rồi.” Chu Tiễn Nam trả lời.

Khi nhìn thấy mấy chữ “Phòng phẫu thuật” to đùng trước mắt, ý thức của Nam Khuê lập tức được kéo về, cả người cũng tỉnh táo trở lại.

Cô nhẹ nhàng đẩy Chu Tiễn Nam ra, cô đau lòng kéo lê cơ thể của mình đi về phía phòng phẫu thuật.

Vừa nghĩ đến kết cục tàn nhẫn đó, trái tim của cô lại quặn đau.

“Xin lỗi Kiến Thành, đều tại em, là em đã đến muộn rồi.”

“Xin lỗi anh!”

Nam Khuê đau lòng bật khóc, cô từ từ ngồi xổm xuống, suy sụp mà ôm lấy cơ thể của mình.

Nhìn từ góc độ của Chu Tiễn Nam, có thể nhìn thấy cả người cô đang run rẩy kịch liệt, đau lòng đến tột cùng.

Anh ấy lập tức đi tới, đặt tay lên vai cô: “Đừng khóc, Khuê Khuê, không thể trách em được, nếu như thật sự phải trách ai đó thì người đó chính là tôi.”

“Trách tôi quá ích kỷ, trách tôi không đem toàn bộ sự thật nói cho em biết, người sai là tôi, em không làm sai gì hết.”

“Nếu như em oán trách tôi, trách móc tôi, hận tôi, em có thể đánh tôi, chửi mắng tôi, em muốn làm gì tôi cũng được.”

Nhưng những lời này của Chu Tiễn Nam không thể giảm bớt được sự đau khổ và khó chịu trong lòng Nam Khuê.

Mà ngược lại còn khiến cô đau lòng hơn.

Quay người lại, cô nhìn về phía Chu Tiễn Nam với khuôn mặt đau khổ đẫm nước mắt.

Cô không chịu nổi nữa, cô siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nắm đấm của cô giáng lên người Chu Tiễn Nam như mưa bão.

“Tại sao? Tại sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”

“Anh bảo tôi đánh anh, nhưng đánh anh thì có tác dụng gì chứ? Đánh anh thì anh ấy cũng đâu có sống lại đâu.”

“Chu Tiễn Nam, anh có biết bây giờ tôi đau khổ như thế nào không? Tôi đã bỏ qua cơ hội được gặp mặt anh ấy lần cuối rồi, anh ấy…..”

Nam Khuê nghẹn ngào, cả người run lên bần bật.

Câu nói cuối cùng, cô đã không thể nói hết được.

Còn lúc này, Chu Tiễn Nam giống như đã lĩnh hội được điều gì đó.

Anh ấy nắm chặt vai của Nam Khuê, nghiêm túc mở miệng hỏi: “Khuê Khuê, có phải em hiểu lầm gì rồi không? Cái gì mà gặp mặt lần cuối?”

“Chẳng lẽ không phải gặp mặt lần cuối sao?” Nam Khuê vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn phải rời xa Lục Kiến Thành.

Lúc này, Chu Tiễn Nam đã hiểu cả rồi.

Anh ấy vội vã giải thích: “Khuê Khuê, không phải thế, em hiểu lầm rồi, Lục Kiến Thành vừa ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, cậu ấy không có chết.”

Nghe thấy lời này, Nam Khuê lập tức ngẩng đầu lên, chờ mong nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Anh nói cái gì? Ý anh là, Kiến Thành chưa….”

“Anh ấy…..? Anh ấy không sao cả, ca phẫu thuật đã thành công rồi?”

Chu Tiễn Nam lập tức gật đầu, đồng thời còn cưng chiều mà xoa đầu Nam Khuê: “Đồ ngốc, trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ bậy bạ gì vậy, Lục Kiến Thành phúc lớn mệnh lớn, tình hình của ca phẫu thuật rất suôn sẻ.”

“Thật chứ? Anh ấy thật sự không sao rồi ư?”

“Điều này thì tôi vẫn chưa thể bảo đảm được, vừa nãy tôi nhận được tin là ca phẫu thuật của cậu ấy khá thành công, nhưng tình hình nhiễm trùng của cậu ấy quá nghiêm trọng, bây giờ đã được chuyển đến phòng điều trị đặc biệt rồi. Nếu như tình hình tốt lên, có thể chuyển đến phòng bệnh thường, đến lúc đó mới có thể chứng minh rằng đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm.”

Tuy bây giờ Lục Kiến Thành vẫn còn trên bờ vực nguy hiểm, nhưng điều này đối với Nam Khuê đã là một tin tốt rồi.

“Tiễn Nam, tôi muốn đi thăm anh ấy, anh có thể đưa tôi đi được không?” Nam Khuê nhìn về phía Chu Tiễn Nam khẩu cầu nói.

Chu Tiễn Nam gật đầu.

“Nhưng bây giờ cậu ấy đang ở trong phòng điều trị đặc biệt, nhà họ Lục đã sắp xếp cho cậu ấy phòng bệnh tốt nhất, chỉ có bác sĩ và y tá mặc quần áo vô trùng mới có thể vào trong, cả người nhà cũng không được vào thăm nom.”

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ không vào bên trong, tôi chỉ cần đứng ngoài cửa kính nhìn anh ấy một lát là đủ rồi.” Nam Khuê thề thốt.

“Được, vậy tôi sẽ đưa em đi.”

“Ừm, cảm ơn anh, Tiễn Nam.”

Dưới sự dẫn đường của Chu Tiễn Nam, Nam Khuê rất nhanh đã đi đến bên ngoài phòng bệnh đặc biệt.

Điều trùng hợp là lúc cô đến, Lục Minh Bác cũng vừa mới đưa Vân Thư và Lâm Tư Vũ về nhà.

Thức trắng mấy giờ liền, cơ thể của Vân Thư đã vô cùng mệt mỏi, tình trạng rất không khả quan, cần phải nghỉ ngơi gấp.

Vốn dĩ, dù có thế nào bà cũng không hề muốn rời khỏi con trai mình, cho dù không được vào bên trong, bà cũng muốn ở bên ngoài nhìn anh, bà muốn luôn luôn túc trực bên cạnh con trai.

Nhưng Lâm Tư Vũ và Lục Minh Bác vẫn luôn khuyên bà, bác sĩ và y tá cũng đều đến khuyên giải.

Họ nói Lục Kiến Thành ở trong phòng điều trị đặc biệt đã có các bác sĩ và y tá chuyên nghiệp chăm sóc rồi, họ nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho anh.

Cho dù bà có ở đây thì cũng không có tác dụng gì.

Không bằng cứ về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc cho bản thân thật tốt, đợi đến lúc Lục Kiến Thành được chuyển đến phòng bệnh thường rồi bà mới có đủ tinh thần và thể lực để chăm sóc tốt cho con trai mình được.

Những lời này quả thực đã đánh trúng vào tim của Vân Thư.

Thế nên bà mới đồng ý quay về nhà nghỉ ngơi.

Do đó, lúc Nam Khuê đến đã có thể tránh né những người kia một cách hoàn hảo.

Cách một tấm kính dày, Nam Khuê nghiêm túc nhìn vào Lục Kiến Thành đang nằm trên giường bệnh kia.

Trên người anh được đắp một chiếc chăn, chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt.

Nhưng cho dù chỉ có mỗi khuôn mặt, thậm chí còn cách nhau một khoảng cách xa như vậy, Nam Khuê vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra anh ngay.

“Kiến Thành, anh sao rồi? Lúc trúng đạn có phải rất đau không?”

“Lúc này, có phải anh đang rất khó chịu không?”

“Kiến Thành, xin lỗi anh, em không nên lừa anh, em không sao cả, các con cũng không sao cả, bọn em đều rất khỏe. Anh có biết không? Em đã sinh cho anh hai đứa bé vô cùng đáng yêu đấy, chúng rất giống anh, vô cùng đáng yêu.”

“Thế nên, anh nhất định phải cố gắng lên, đợi đến khi anh an toàn rồi, anh tỉnh lại rồi thì có thể nhìn thấy em và con rồi.”

“Em không đi nữa, anh tỉnh dậy đi có được không?”

Bàn tay của Nam Khuê nhẹ nhàng đặt lên mặt kính, cách một tấm kính, cô nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như thể cô đang vuốt ve khuôn mặt quen thuộc đó của Lục Kiến Thành vậy.

Trên người anh cắm rất nhiều ống dẫn.

Trong phòng bệnh thì sắp đặt vô số loại máy móc thiết bị.

Vị trí bên tim bị trúng một viên đạn, sau đó nhiễm trùng.

Làm một bác sĩ, cô làm sao có thể không biết được mức nghiêm trọng của tình hình này chứ?

Chính vì biết, nên cô mới càng lo lắng hơn.

Nói là chỉ nhìn anh một lát thôi, nhưng vào thời khác nhìn thấy anh, Nam Khuê vẫn là đã nuốt lời rồi.

Cô vốn dĩ phải mổ bụng sinh ra hai đứa con, cộng thêm việc tai nạn và xuất huyết nhiều khiến cho cơ thể của Nam Khuê yếu đi. Bây giờ cơ thể của cô tuy rằng đã khôi phục được đôi chút, nhưng cũng chỉ có thể hoạt động đi lại ở trong phòng mà thôi.

Với các hoạt động nhiều như tối hôm nay, cơ thể của cô cơ bản đã chịu đựng không nổi nữa rồi.

Hơn nữa, việc đau lòng và bi thương vừa nãy của cô đã khiến cho cô tiêu hao quá nhiều sức.

Thế nên, Chu Tiễn Nam vô cùng lo lắng cho sức khỏe của cô, càng sợ cô xảy ra bất trắc gì.

“Khuê Khuê, tôi vừa mới đi hỏi bác sĩ rồi, tình hình hiện tại của cậu ấy rất ổn định, các dấu hiệu sống đều rất tốt, cơ thể của em vẫn còn rất yếu nên chúng ta trở về trước đã được không?” Chu Tiễn Nam rất nghiêm túc hỏi ý kiến của Nam Khuê.

Đọc truyện chữ Full