DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 422: Năm tháng êm đềm, có em có anh (1)

Trái tim của Lục Kiến Thành khẽ rung động, muốn bước nhanh tới.

Thế nhưng, nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Niệm Khanh vừa rồi còn kháng cự mình, bước chân nâng lên lại lập tức hạ xuống.

Dù sao cũng là một đứa bé, anh không thể nóng vội, nhất định phải nhẫn nại một chút.

Nam Khuê yên lặng nắm lấy tay của Lục Kiến Thành, an ủi: “Đừng lo lắng, em vừa mới nói chuyện với Niệm Khanh rồi, thằng bé không có ghét anh đâu, chỉ là nhất thời bất bình cho em, cho nên mới tức giận với anh thôi.”

“Trông thấy anh và Tư Mặc ở cùng nhau, thật ra trong lòng của thằng bé cực kỳ ghen tị.”

Không thể không nói, những lời của Nam Khuê giống như một liều thuốc an thần cho Lục Kiến Thành.

“Thật sao?” Anh hỏi, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ.

“Đương nhiên rồi, thằng bé bằng lòng ra khỏi phòng, có nghĩa là nó đã tha thứ cho anh, nhưng có thể vẫn còn chút ngại ngùng, hoặc có thể không biết phải mở miệng với anh như thế nào. Anh cần phải kiên nhẫn hơn, cho thằng bé thêm một chút thời gian.”

“Đúng rồi, vừa nãy không phải anh đang chơi game cùng Tư Mặc sao? Bọn em ở trong phòng cũng nghe được tiếng cười của hai người, thật ra Niệm Khanh rất ghen tị. Thế này đi, anh cứ tiếp tục chơi với Tư Mặc đi, em thử để Niệm Khanh tham gia chơi cùng hai người xem sao.”

Nam Khuê đề nghị.

Lục Kiến Thành gật đầu tán thành: “Được, ý kiến này ​​hay đấy.”

Sau đó, anh liền bước lên phía trước.

Thấy anh đang đi về phía mình, Tiểu Niệm Khanh siết chặt món đồ chơi trong tay.

Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu siết thật chặt.

Ngay cả lồng ngực cũng đập thình thịch.

Ngay lúc Lục Kiến Thành sắp đi tới, cậu theo bản năng muốn lùi lại.

Tuy nhiên, khi đôi chân nhỏ của cậu vừa nhấc lên, cậu đột nhiên nhìn thấy Lục Kiến Thành chuyển hướng đi về phía anh trai mình.

“Tư Mặc, cha tiếp tục chơi game với con được không?” Lục Kiến Thành cưng chiều, đưa tay lên vuốt tóc của Tiểu Tư Mặc, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.

Tiểu Niệm Khanh nhìn thấy cảnh này, lập tức cắn chặt môi.

Ông ấy không đến gần mình, đó có lẽ là những gì mà cậu mong đợi.

Nhưng trông thấy ông ấy chỉ chơi với anh trai, còn cưng chiều anh trai như vậy, vì sao cậu lại cảm thấy có chút chua xót thế này!

Bĩu môi một cái, trong lòng Tiểu Niệm Khanh có cảm giác rất khó chịu.

Đúng lúc này, Nam Khuê bước tới, ngồi xổm xuống và dịu dàng nói: “Niệm Khanh, thật ra con đã tha thứ cho cha con rồi đúng không?”

Tiểu Niệm Khanh nhìn món đồ chơi trong tay, cúi đầu im lặng, không nói gì.

Trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của Tiểu Tư Mặc và Lục Kiến Thành đang chơi đùa.

Không chỉ vậy, Lục Kiến Thành còn cõng Tiểu Tư Mặc trên lưng, sau đó chuyển thành cưỡi trên đầu, đỉnh đầu gần như sắp chạm phải trần nhà, hai người vui vẻ đến quên cả trời đất.

Cảnh tượng này thực sự làm Tiểu Niệm Khanh ghen tị vô cùng.

Đôi mắt đen của cậu mở thật to, gần như không rời mắt khỏi Lục Kiến Thành và Tư Mặc.

Thấy được sự ghen tị của cậu, Nam Khuê nhẹ nhàng hỏi: “Niệm Khanh cũng muốn được nâng lên cao như anh trai sao?”

Tiểu Niệm Khanh gật đầu ngay lập tức và nói nhỏ: “Muốn.” . Được‎ cop𝘆‎ 𝘁ại‎ #‎ 𝘁𝗿ù‎ 𝐦𝘁𝗿u𝘆ệ𝗻﹒𝘝𝗻‎ #

“Vậy Niệm Khanh muốn chơi với cha không? Cha cũng có thể nâng Niệm Khanh lên cao đấy.” Nam Khuê nói thêm.

Do dự một hồi, Tiểu Niệm Khanh bỗng gật đầu: “Muốn.”

“Thế nhưng, ông ấy có vẻ không thích con.”

Chợt, Tiểu Niệm Khanh nói.

Nam Khuê bị suy nghĩ này của cậu dọa cho một phen, nhanh chóng an ủi: “Sao lại thế? Cha thích Niệm Khanh cũng như thích anh trai vậy, chỉ là cha nghĩ rằng con ghét ông ấy, sợ con không thích ông ấy đến gần, cho nên mới không dám đến gần con nữa.”

“Cha yêu Niệm Khanh của chúng ta rất nhiều, giống như mẹ yêu con vậy.”

“Thật sao?” Đôi mắt của Tiểu Niệm Khanh bỗng chốc như được thắp sáng lên, lộ ra vẻ rất phấn khích.

“Tất nhiên rồi.”

Dứt lời, Nam Khuê nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Niệm Khanh đi qua.

Lục Kiến Thành lập tức nhìn sang, lần này, anh thấy rõ sự chờ mong trong mắt đứa trẻ.

Tiến lại gần vài bước, anh cúi người xuống, chủ động mở rộng vòng tay: “Niệm Khanh có muốn đến chơi cùng cha và anh trai không?”

“Cha đồng ý chơi cùng con?” Tiểu Niệm Khanh hỏi với vẻ hoài nghi.

Dù sao trước đó ông ấy đã từng hung dữ với cậu, không ngờ ông ấy lại giang rộng vòng tay đến ôm cậu.

Lục Kiến Thành gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là muốn rồi, Niệm Khanh muốn chơi cái gì, cha sẽ chơi với con cái đó.”

“Nâng lên cao cũng được sao?”

Tiểu Niệm Khanh lập tức hỏi, trong tròng mắt đen đầy sự chờ mong.

Suy cho cùng cũng là trẻ con, đối với niềm yêu thích được “nâng lên cao” quả thực là không thể che giấu.

“Đương nhiên, nếu Niệm Khanh muốn, cha có thể nâng con lên cao ngay bây giờ luôn.”

“Được ạ!”

Thấy cậu đồng ý, Lục Kiến Thành lập tức bế cậu lên, trực tiếp để cậu cưỡi lên đầu mình.

Tuy nhiên, giây phút ôm cậu lên, trong lòng anh khá kinh ngạc.

Tư Mặc và Niệm Khanh là anh em sinh đôi, hai đứa sinh cùng ngày, chiều cao cũng tương đương nhau.

Anh vốn cho rằng hai đứa có cân nặng không kém nhau bao nhiêu, thế nhưng Niệm Khanh lại nhẹ hơn Tư Mặc rất nhiều, anh gần như nâng cậu lên một cách dễ dàng.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Kiến Thành.

Lúc bắt đầu, Tiểu Niệm Khanh vẫn còn tương đối kiềm chế, tuy nhiên, khi ở cùng Lục Kiến Thành lâu hơn, cảm giác kiềm chế và ngại ngùng của cậu dần dần biến mất.

Đến cuối cùng, cậu ôm lấy cổ của Lục Kiến Thành và cười khúc khích.

Nhìn thấy ba cha con bọn họ chơi đùa vui vẻ như vậy, nhất là Tư Mặc và Niệm Khanh, trên mặt cả hai đều lộ vẻ thoả thích và nở nụ cười tươi rói.

Nụ cười đó hoàn toàn khác so với lúc họ ở bên cô.

Có lẽ nụ cười của ba người họ quá có sức cuốn hút, hoặc có lẽ sự vui vẻ của họ quá nồng đậm, nên dù Nam Khuê chỉ đứng bên cạnh, không tham gia, chỉ cần ngắm thôi cũng khiến cô cảm thấy rất mãn nguyện và hạnh phúc.

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã dần xuống núi.

Chỉ còn một chút ánh sáng màu cam giống như vòng tròn treo ở chân trời.

Nhưng ngay cả khi chỉ có một vầng hào quang, hoàng hôn lúc này cũng cực kỳ đẹp.

Gió nhẹ, trời chiều, mỉm cười, một nhà bốn người.

Nam Khuê chỉ cảm thấy mọi thứ lúc này đều tràn đầy ấm áp, quả thực vô cùng hạnh phúc.

Nếu không phải chính cô đang ở đây, cô khó mà tin được.

Một lát sau, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã chạng vạng, cô đi thay một bộ quần áo khác.

Thấy ba cha con bọn họ đang chơi vui vẻ, Nam Khuê cũng không quấy rầy, cô lặng lẽ mở cửa và đi ra ngoài.

Ai ngờ, Lục Kiến Thành lập tức phát hiện, vội vàng kêu lên: “Khuê Khuê!”

“Em muốn ra ngoài à?”

Bởi vì hai người vừa mới gặp mặt không lâu, đột nhiên thấy cô muốn đi ra ngoài, trong đầu Lục Kiến Thành liền có cảm giác lo được lo mất, cả người trở nên bất an không yên.

Nam Khuê nở một nụ cười dịu dàng với anh, đồng thời giải thích.

“Tủ lạnh trong nhà hết đồ ăn rồi, em ra ngoài mua chút đồ ăn, lát nữa trở về sẽ làm bữa tối cho ba người.”

Hóa ra là như vậy, lúc này trong lòng của Lục Kiến Thành mới an tâm hơn.

Đặt Niệm Khanh xuống, anh nhanh chóng đi về phía Nam Khuê.

Anh cúi người, trực tiếp đặt một nụ hôn lên trán cô và thấp giọng, bá đạo dặn dò: “Vậy thì mau trở về nhé, em phải nhớ, không chỉ có con, mà còn có anh, đều đang đợi em trở về.”

Đọc truyện chữ Full