DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 426: Anh náo, em cười (1)

Ngay lập tức, cả người cô đều bị anh ôm vào trong lòng.

“Anh tỉnh rồi à?” Nam Khuê hơi nghi ngờ hỏi.

Vừa nãy thức dậy cô đã quan sát rất kỹ, cái người này rõ ràng đang ngủ rất say mà.

“May mà anh đã tỉnh, nếu không anh lại bị em bỏ ở đây một mình rồi.”

Lúc Lục Kiến Thành nói ra câu này, trong giọng nói còn tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất.

Lông mày cũng hơi cau lại làm ra cái vẻ như bị cô bắt nạt vậy.

Nhưng hành động này lại khiến trái tim Nam Khuê mềm nhũn: “Em nào muốn bỏ bỏ rơi anh chứ, chỉ là em đã ở bên anh cả đêm rồi, em còn phải quay lại chỗ Tư Mặc và Niệm Khanh nữa.”

“Hôm qua tụi nó đều ngủ say, có lẽ không phát hiện ra em không ở cạnh, nhưng nếu buổi sáng tỉnh dậy mà không thấy em chắc chắn sẽ rất hoảng sợ, sẽ chạy khắp nơi tìm em đấy.”

Mấy năm qua, đêm nào cô cũng ngủ với Tư Mặc và Niệm Khanh.

Mỗi buổi sáng sớm cô lúc nào cũng phải dắt tụi nó ra ngoài tắm nắng ban mai.

Đặc biệt là Niệm Khanh, từ lúc biết nói tới giờ, mỗi buổi sáng nó nhất định sẽ chạy đi tìm Nam Khuê.

Lúc chưa biết đi, nó hay dùng đôi mắt trong veo như nai con nhìn chằm chằm vào cô;

Lúc biết bò, nó sẽ cố gắng hết sức bò đến bên cô và muốn cô mau mau bế nó.

Và khi nó biết nói, nó sẽ luôn hôn cô một cái, sau đó sẽ chào cô bằng nụ cười tươi rói: “Mami, buổi sáng tốt lành!”

Còn Tư Niệm không bám dính cô nhiều, nhưng nó rất thích ôm gối nằm bên cạnh cô.

Cho nên, mỗi khi Nam Khuê thức dậy luôn nhìn thấy mình nằm giữa hai anh em, mỗi đứa đều ôm lấy một cánh tay của cô.

Đương nhiên, đối với đãi ngộ đặc biệt này, từ tận đáy lòng mình, Nam Khuê cực kỳ thích.

Nhìn thấy sắc trời ngày càng sáng mà Lục Kiến Thành vẫn nhất quyết không thả cô ra, trong lòng Nam Khuê cực kỳ lo lắng.

Tuy nhiên, nghĩ tới cái người chỉ thích ăn mềm mà không ăn cứng này, trong đầu cô liền nảy ra một cách.

Cô kề sát vào người anh, vươn tay ra dịu dàng âu yếm vuốt ve hai má anh.

“Người ta đã dành cho anh cả đêm rồi, hơn nữa lúc nào cũng ở cạnh anh mà, chỉ có lúc này là phải ở bên tụi nhỏ thôi.”

“Cho nên, anh để em đi đi mà, nếu không lát nữa tụi nhỏ thức dậy không thấy em sẽ khóc lóc thì phải làm sao?”

Lục Kiến Thành rất có tự tin: “Không thành vấn đề, anh sẽ dỗ tụi nó.”

“Thế cũng không được đâu, nếu tụi nhỏ biết em không ở bên tụi nó mà lại ở bên anh chắc chắn sẽ ghen tị đấy.”

Nhưng Lục Kiến Thành vẫn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Đó là lẽ bất di bất dịch, em là vợ yêu của anh, đương phải ở bên cạnh anh rồi, nếu bọn nhóc kia muốn có người ở bên thế thì đợi sau này lớn lên tự đi mà kiếm vợ mình, đừng có mà tới đây chiếm dụng vợ của anh.”

Thoáng chốc, Nam Khuê liền mắc cười trước cái kiểu tư duy đầy logic của anh.

Nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Cái đồ tự luyến, ai là vợ của anh chứ? Chúng ta ngay cả danh phận còn không có nữa là!”

“Ai quan tâm chứ! Anh không biết đâu, Nam Khuê chính là vợ của anh, đợi khi nào về, chúng ta lập tức đi lĩnh chứng. Lần này, anh sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.”

“Hôn một cái đi. Em hôn anh một cái anh sẽ để em đi.” Biết Nam Khuê thật sự rất vội vàng, Lục Kiến Thành liền bắt đưa ra điều kiện.

Nam Khuê cũng rất hợp tác, ngay lập tức nghiêng người và trao cho anh một nụ hôn thật trịnh trọng.

“Nói mấy lời khen ngon ngọt cho anh nghe đi nào.”

“Này …” Nam Khuê khẩy khẩy cái mũi của mình, cau mày tỏ vẻ bất mãn, bộ dáng đó đáng yêu biết bao: “Lục Kiến Thành, anh đừng có mà được nước làm tới.”

“Ân, không muốn nói thì khỏi nói, nhưng nếu em không nói, thế thì đừng trách anh không để ý tới hai đứa kia, độc chiếm vợ yêu của anh ngủ một cái cho đã giấc.”

Nam Khuê bị hắn đánh bại, cười nói: “Được rồi, được rồi, Kiến Thành của em độ lượng nhất, đẹp trai nhất, có lực hấp dẫn với em nhất.”

“Không tính, nói lại.” Anh bắt cô nói lại, chỉ đơn giản bởi vì anh vẫn chưa nghe được cái câu mình muốn nghe nhất.

Nam Khuê đương nhiên biết điều anh muốn nghe nhất là gì, thật ra cô cũng không muốn giấu giếm nữa. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, và đáp lại anh một cách nghiêm túc.

“Cảm ơn anh, Kiến Thành, cảm ơn anh vẫn luôn một lòng đợi em, trong năm năm dài đằng đẵng vẫn luôn yêu em như thuở ban đầu, cũng chưa từng từ bỏ em.”

“Gặp được anh chính là may mắn lớn nhất cả đời này của em.”

“Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta.”

“Em yêu em, rất rất yêu anh.”

Khi đã có được những gì muốn nghe, viền mắt Lục Kiến Thành liền nóng lên.

Khuê Khuê của anh thực sự dễ dàng khiến anh cảm động, anh chưa bao giờ là người đa cảm, nhưng những lời này của cô vẫn khiến trái tim anh cực kỳ ấm áp.

Anh cảm thấy có một dòng nước ấm áp điên cuồng chảy trong lòng mình.

Giữ lấy khuôn mặt của cô, Lục Kiến Thành trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, đồng thời cũng bày tỏ thâm tình với cô: “Anh cũng yêu em!”

Từ trong phòng ngủ phụ đi ra, Nam Khuê lập tức đi vào phòng ngủ chính.

May mắn thay, khi cô bước vào, bên trong vẫn rất yên tĩnh, Tư Mặc và Niệm Khanh vẫn còn ngoan ngoãn ngủ trên giường.

Có lẽ do hôm qua chơi mệt quá nên cả hai vẫn còn ngủ rất say.

Nam Khuê lập tức thả lỏng động tác, nhẹ nhàng vén chăn bông lên, yên lặng nằm vào giữa.

Vừa mới nằm vào, Tiểu Tư Mặc liền khẽ mở mắt, đồng thời hét lên: “Mami, mẹ đã đi đâu vậy, con vừa tỉnh dậy đã không thấy mẹ đâu.”

Nam Khuê bị cậu dọa giật cả mình, vội vàng tìm cách trả lời câu hỏi của cậu.

Nhưng Tiểu Tư Mặc liền nhắm mắt lại, lăn một vòng vào thẳng vòng tay của Nam Khuê, đồng thời ôm lấy cánh tay cô, tiếp tục chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện.

Lúc này, cô thở phào nhẹ nhõm, sau khi đắp chăn bông cho hai đứa trẻ, Nam Khuê cũng nhắm mắt lại và ngủ với chúng.

Giấc ngủ này cũng không nhớ đã ngủ trong bao lâu.

Cô chỉ nhớ rằng có một cơn gió nhẹ mở tung rèm cửa, ánh sáng mặt trời len lỏi vào trong, những tia sáng nắng tỏa sáng rực rỡ.

Đó là một ngày nắng rất đẹp.

Nhưng hai đứa nhóc vẫn ngủ ngon lành trên giường.

Xem ra hôm qua quả thật đã chơi rất mệt, ngủ quá muộn nên bây giờ ngủ nướng.

Vì cửa phòng ngủ không đóng chặt nên có chừa chút khe hở, Nam Khuê ngửi thấy một mùi thơm bốc ra.

Mùi thơm sao?

Lẽ nào anh ấy đang làm bữa sáng cho bọn họ.

Theo mùi thơm của đồ ăn bay tới, Nam Khuê liền nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Khi nhìn thấy bóng dáng bận rộn và quen thuộc trong phòng bếp, cô không chút do dự mà trực tiếp bước tới.

Vẫn giống như Kiến Thành của ngày hôm qua, cô vươn hai tay từ phía sau ôm lấy eo thon cường tráng của anh, đồng thời nhẹ nhàng dựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh.

“Mấy năm rồi không gặp. Lục tiên sinh đã biết làm việc nội trợ rồi. Anh chu đáo quá, mới sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho chúng em rồi.”

Lục Kiến Thành dừng việc đang làm và nhanh chóng quay đầu lại.

Một tay nâng cằm của Nam Khuê lên, giọng nói trở nên trầm thấp: “Lục tiên sinh? Hừm …?”

Chữ cuối bị anh cố ý kéo dài nghe thật sự rất quyến rũ.

“Gọi sai rồi, gọi lại lần nữa.” Lục Kiến Thâm bá đạo ra lệnh.

Nam Khuê mỉm cười hạnh phúc.

Mặc dù cô thấp hơn anh một cái đầu, nhưng cô cố gắng kiễng chân, ôm lấy cổ anh, và để mình chạm tới chiều cao của anh, sau đó cố tình cắn một cái vào cằm anh.

Đồng thời còn nở nụ cười ranh mãnh: “Em mới không gọi nhầm đấy. Đối với em Lục tiên sinh mới là cách gọi thân mật.”

“Hừm, là bởi vì anh không lãng mạn mới không nghe ra lời nói đầy tình ý của em.”

“Bỏ qua cho anh đấy. Cũng đã rất muộn rồi. Không thể để Tư Mặc và Niệm Khanh cứ ngủ mãi được, em đi đánh thức chúng dậy.”

Lúc này, Lục Kiến Thành nhìn thấy hai đứa trẻ đã ra khỏi phòng ngủ, hắn cố ý nhếch môi, nụ cười ngày càng sâu: “Khuê Khuê, em có chắc là muốn gọi cho chúng nó dậy ngay bây giờ không?”

Đọc truyện chữ Full