DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 463: Sảng khoái dạy cho Hạ Nhu một bài học (2)

Nhân viên phục vụ chỉ lạnh lùng cười một tiếng rồi trả lời: “Thật xin lỗi, khách ở nơi này của chúng tôi đều có cấp bậc, bà nhìn bên kia đi, tất cả đều là khách quý, chúng tôi đương nhiên phải lấy khách quý làm chủ rồi.”

“Còn về khách có thân phận thấp như bà, có thể qua cửa lớn đã chính là niềm vinh hạnh của bà rồi, còn muốn tôi phục vụ bà sao?”

Không thể không nói, lời nói của nhân viên phục vụ vô cùng sắc bén.

Đừng nói là Hạ Nhu, ngay cả những người khác nghe được cũng sẽ tức điên.

Nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn.

Hạ Nhu vẫn luôn nói với bản thân phải nhẫn nhịn.

Nhưng cuối cùng bà ta cũng không nhịn nổi nữa.

Bà ta đưa tay lên, một tiếng bốp vang lên.

Tay của bà ta đánh mạnh lên mặt nhân viên phục vụ.

Khay rượu trong tay nhân viên phục vụ lập tức rơi xuống đất, gần như chỉ trong một giây, mấy ly rượu vang đều tan tành, từng mẩu thủy tinh của ly đế cao bắn tung tóe.

Rượu vang đỏ chảy lênh láng trên mặt đất.

Nhân viên phục vụ ngồi xổm trên mặt đất, cô ta ôm mặt nhỏ giọng uất ức khóc.

Cảnh này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Bà Vương là người tổ chức nên nhanh chóng đến nơi.

Bà ấy nhìn về phía người phục vụ làm đổ rượu vang, giọng nói nghiêm khắc vang lên: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Bà Vương, vô cùng xin lỗi, tôi không cố ý.”

Lúc này nhân viên phục vụ ban nãy còn hung hăng ngạo mạn đột nhiên trở nên mềm yếu đáng yêu, giống như biến thành người khác vậy.

Vừa cầu xin tha thứ vừa nhận sai.

Trong lòng Hạ Nhu hừ lạnh: Ai bảo vừa rồi cô châm chọc tôi? Bây giờ biết nhận sai rồi sao? Xem như cô biết điều!

“Thật xin lỗi? Có tác dụng sao?” Bà Vương tức giận nhìn cô ta: “Cô có biết loại rượu vang này đắt thế nào không? Đây đều là rượu quý được chưng cất mà bà Đỗ đặt ở chỗ tôi, là rượu quý có tiền cũng không mua được, cô đều đập vỡ hết rồi, lát nữa bà Đỗ tới tôi phải nói với bà ấy thế nào đây?”

“Gọi quản lí của mấy người đến, tôi muốn cô bị đuổi việc ngay lập tức.”

Kĩ thuật diễn của bà Vương vô cùng chuyên nghiệp.

Vân Thư đứng ở một bên cầm ly rượu vang, vẻ mặt bình tĩnh đứng ngoài quan sát.

Nghe thấy mình có khả năng bị sa thải, nhân viên phục vụ lập tức bị dọa sợ.

Cô ta ngồi xổm trên mặt đất, bả vai run run sợ hãi, run rẩy nói: “Bà Vương, thật oan uổng, mấy ly rượu vang này không phải do tôi làm đổ, xin bà nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi.”

“Không phải cô làm đổ?” Bà Vương cũng rất phối hợp hỏi: “Nói cho rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?”

Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn thoáng qua Hạ Nhu.

Sau đó cô ta lập tức sợ hãi cúi đầu xuống.

“Không sao, cô nói đi, tôi rất công bằng ngay thẳng, chỉ cần không phải là do cô làm thì tôi sẽ không đổ oan cho cô.”

Nghe bà Vương nói vậy, nhân viên phục vụ đứng lên, chậm rãi chỉ về phía Hạ Nhu: “Là bà ta, đều do bà ta tát tôi một cái mới khiến rượu trong tay tôi rơi xuống đất.”

“Nếu như không phải do bà ta đánh tôi thì tôi chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm này, bà Vương, xin bà lấy lại công bằng cho tôi.”

Có bà Vương ở đây, Hạ Nhu ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Bà ta lắc đầu, vẻ mặt uất ức: “Bà Vương, thật oan cho tôi quá, sao tôi lại so đo với một nhân viên phục vụ nhỏ như vậy chứ?”

“Hơn nữa tôi tự nhiên tìm một nhân viên phục vụ như cô ta gây chuyện làm gì chứ? Đây không phải là tự mình làm mất mặt mình sao?”

Bà Vương cũng nhìn nhân viên phục vụ: “Bà ấy nói phải, có phải do cô không muốn chịu trách nhiệm bồi thường rượu vang nên mới cố ý nói xấu người ta không, cô nghĩ cho kĩ, nếu như nói xấu người khác, khiến danh dự của họ bị ảnh hưởng thì phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy, tôi sẽ lập tức giao cô cho cục cảnh sát.”

Nhân viên phục vụ lập tưc điên cuồng xin tha: “Đừng, bà Vương, tôi không có lừa ngài, từng lời từng chữ của tôi nói ban nãy đều là thật.”

“Hơn nữa tôi có chứng cứ.”

Nghe đến đây, trái tim Hạ Nhu thót một cái.

Sao có thể chứ?

Có thể có chứng cứ gì chứ?

Lúc nãy khi ra tay bà ta đã căn đúng lúc không có người nào mới ra tay.

“Chứng cứ gì?”

Nhân viên phục vụ bỏ bàn tay vẫn luôn che mặt ra, mọi người lập tức thấy được năm đầu ngón tay đỏ bừng trên gương mặt cô ta.

“Cái này…” Bà Vương giật mình nhìn, sau đó xoay người nhìn Hạ Nhu: “Có bằng chứng này, chẳng lẽ là thật?”

Hạ Nhu thấy vậy thì lập tức lấy ra đòn sát thủ của mình, bà ta giả bộ đáng thương yếu đuối.

“Bà Vương, bà phải làm chủ cho tôi, mặc dù mặt của cô ta đúng là bị thương nhưng chắc chắn không phải tôi làm.”

“Hôm nay là tiệc sinh nhật của bà, tôi lại là khách bà mời, sao tôi lại có thể gây phiền phức cho bà được chứ? Chút quy củ này tôi vẫn còn hiểu.”

“Bà Vương, bà phải tin tưởng tôi.”

Không thể không nói, kĩ thuật giả đáng thương của Hạ Nhu cũng rất khá.

Lời này vừa dứt, mọi người đứng xung quanh quả nhiên có chút tin bà ta.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang đi đến bên cạnh bà Vương.

“Xin chào bà Vương, thật xin lỗi vì đã để bà có trải nghiệm không vui khi ở nhà hàng của chúng tôi, nhân viên phục vụ này là nhân viên đứng đầu của chúng tôi, thái độ khi phục vụ khách luôn là thái độ tốt nhất nên chúng tôi mới cố ý chọn cô ấy làm phục vụ trong tiệc sinh nhật của bà.”

“Tất cả nhân viên phục vụ của nhà hàng chúng tôi đều phải trải qua một đợt huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, cho nên chúng tôi tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của họ, để chứng minh sự trong sạch của họ, tôi tình nguyện công khai video giám sát trước mặt toàn bộ mọi người.”

“Nếu nhân viên phục vụ của chúng tôi có vấn đề, đã đổ oan cho quý bà này, tôi lập tức báo cảnh sát; nhưng ngược lại, nếu như là quý bà này thật sự đánh nhân viên của chúng tôi, chúng tôi cũng nhất định phải lấy lại công bằng cho cô ấy, nhất định phải nói xin lỗi với cô ấy.”

“Mời mọi người nhìn lên màn hình lớn.”

Lúc Hạ Nhu muốn nói “không cẩn” thì đã còn không kịp.

Trên màn hình hiện rõ cảnh Hạ Nhu vung một tay lên đánh mạnh vào mặt nhân viên phục vụ.

Trong chớp mắt tình hình hoàn toàn đảo ngược, chiều gió thay đổi.

Trong đại sảnh, tiếng thảo luận vô cùng khó nghe vang lên.

“Hóa ra là vậy, hay cho một cái vỏ bọc yếu đuối đáng thương, hại tôi thiếu chút nữa tin tưởng bà ta.”

“Tôi nói mà, sao có thể tin tưởng nhân phẩm của bà ta được, dù sao năm đó cũng là một người thứ ba, phẩm hạnh có thể cao quý đến đâu chứ?”

“Đúng là mất mặt xấu hổ, cho dù là một tiểu tam đi chăng nữa thì cũng đường đường là một phu nhân, vậy mà lại tự hạ thấp bản thân đánh một nhân viên phục vụ, hơn nữa còn luôn mồm đổ oan cho người khác.”

“Đúng vậy, may mà hôm nay có video giám sát, nếu không nhất định hết đường chối cãi.”

Có video, cũng có chứng cứ.

Bà Vương nhìn về phía Hạ Nhu: “Bà Hạ, là thế này, ba ly rượu vang đỏ mà nhân viên phục vụ mới làm đổ là rượu quý ở đây chuẩn bị cho bà Đỗ và hai vị tiểu thư nhà bà ấy, bây giờ đã bị vỡ rồi, bà xem…”

Lời còn chưa hết thì từ cửa đã vang lên một giọng nói: “Bà Đỗ và hai vị tiểu thư đến.”

Một bên khác, người bên cạnh Vân Thư giơ ngón tay cái lên với bà: “Bà Lục, bà thật giỏi, quả nhiên bà có cách.”

“Bữa tiệc sinh nhật này đến không lỗ chút nào, thật thú vị, hơn nữa lại còn ngày càng thú vị.”

Một người khác đứng cạnh phụ họa: “Đúng vậy, bà Lục thật thông minh, bà Đỗ này là một người khó chơi, Hạ Nhu làm đổ rượu của bà ta chỉ sợ không được dễ dàng bỏ qua. Chậc chậc, vở kịch này ngày càng đặc sắc.”

Đọc truyện chữ Full