DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 480: Kéo người ra ngoài (1)

Lục Kiến Thành biết, Nam Khuê đã nhượng bộ.

Nhưng anh vẫn lo lắng.

Hơn nữa, nếu tình hình sau khi mang thai không tốt, thì cô sẽ chịu đau khổ lớn hơn.

“Đồ ngốc, tại sao em lại phải lựa chọn con đường khó khăn nhất, nếu con lớn, em có biết mình sẽ khổ đến mức nào không?”

Nam Khuê rơi nước mắt gật đầu: “Em biết, làm sao em lại không biết chứ?”

“Nhưng mà em thật sự không nhẫn tâm.” Cô đưa tay sờ bụng: “Cho dù mọi người có tin hay không, em đã có thể cảm nhận được nó đang di chuyển nhẹ nhàng trong bụng em, giống như một con cá nhỏ vậy.”

“Ông xã à, em biết nỗi sợ hãi và lo lắng của anh, nhưng em mong anh hãy tin tưởng vào em và con chúng ta, được không? Nếu chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng kết quả vẫn không như ý thì ít nhất chúng ta sẽ không phải hối tiếc.”

Lần này, Lục Kiến Thành bị thuyết phục.

Anh cũng biết rõ, tất cả đều phải nhượng bộ.

“Được, anh đồng ý với em. Nhưng mà bà xã, em cũng phải đồng ý với anh, ngộ nhỡ tình hình trở nên tồi tệ thì bất cứ lúc nào em cũng phải nhất định chú ý đến cơ thể của mình nhé.”

“Vâng!”

Đêm nay, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời vừa phải.

Nam Khuê đang dựa ở trong ngực anh, cảm thấy vô cùng yên tâm và hạnh phúc.

Còn về ảnh cưới du lịch, bởi vì Nam Khuê mang thai nên đương nhiên việc này cũng gác lại.

Buổi tối, Lục Kiến Thành tăng ca cho nên không đợi anh ăn cơm cùng.

Kết quả là vừa ăn được một nửa, thì người giúp việc vẻ mặt hoảng hốt chạy vào nói: “Phu nhân, người phụ nữ họ Hạ kia đến rồi, ầm ĩ nói muốn gặp bà và lão gia.”

Vân Thư vẫn bình tĩnh gắp thức ăn.

“Không gặp.” Bà trả lời dứt khoát.

Nam Khuê thật sự rất ngưỡng mộ sự bình tĩnh này của mẹ chồng.

“Nhưng người phụ nữ kia đang khóc lóc như điên ở bên ngoài, nói nhất định phải gặp bà, nếu không gặp được bà thì sẽ không đi.”

Vân Thư vẫn bình tĩnh: “Mặc kệ bà ta, nếu bà ta thích đứng ở đấy thì cứ để bà ta đứng cho đủ.”

Có được câu trả lời của Vân Thư, người giúp việc nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng chưa được một lúc, cô ấy lại chạy vào.

Lần này, cô ấy nhìn Lục Minh Bác: “Lão gia, bà ta nói muốn gặp mặt ông?”

Vân Thư lạnh lùng nhìn sang: “Bà ta thật biết chọn người, thế nào? Chỗ tôi không được thì lập tức đổi người.”

Vừa ăn cơm sắc mặt không đổi, bà vừa nói: “Nói cho bà ta biết, hôm nay là Vân Thư tôi không cho bà ta bước vào cánh cửa này, bảo bà ta đừng uổng công vô ích, cho dù bà ta có cầu xin ai thì cũng vô dụng.”

“Vâng thưa phu nhân, tôi đi ngay.”

Cứ như vậy, không biết là Hạ Nhu bỏ cuộc, hay đã tìm được cách khác.

Tóm lại, bữa tối yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng bầu trời bên ngoài đột nhiên tối sầm lại.

Gió thổi mạnh, thậm chí tiếng sấm cũng ầm ầm từ chân trời.

Thời tiết này, thay đổi thật nhanh.

Năm sáu giờ chiều vẫn sáng rực, bầu trời đẹp như một bức tranh thủy mặc đầy màu sắc, đẹp vô cùng.

Rõ ràng bầu trời luôn rất đẹp, nhưng bỗng nhiên chính là nhịp điệu của một cơn mưa.

Không biết vì sao, trong lòng Nam Khuê luôn có một linh cảm không hay.

Hạ Nhu không phải đèn cạn dầu, cũng không phải là một người dễ dàng từ bỏ.

Mà sự tĩnh mịch lúc này, rốt cuộc là vui hay buồn?

Quả nhiên, khi bữa tối sắp kết thúc.

Người giúp việc bỗng vội vội vàng vàng, thở hổn hển chạy vào: “Phu nhân không hay rồi, người phụ nữ kia, bà ta… bà ta…”

Vân Thư vỗ đũa tăng âm lượng: “Có chuyện gì đáng để kinh ngạc như vậy không? Trước đây tôi đã nói cho các người biết quy củ như thế nào, la hét ầm ĩ ra thể thống gì?”

Người giúp việc hít sâu vài hơi, đợi tâm trạng ổn định lại mới bình tĩnh nói: “Phu nhân, người phụ nữ kia đập đầu vào cổng rồi.”

Nghe đến đây, trong lòng Nam Khuê cũng giật mình.

Cổng nhà cũ là cánh cổng sắt mạ vàng, độ cứng của nó người ta có thể tưởng tượng được, nếu đập đầu vào thì tình hình rõ ràng là…

So ra, Vân Thư vẫn bình tĩnh, không có một chút bối rối.

Bà chỉ thoáng nhíu mày, dặn dò: “Nếu là vết thương nhẹ, bà ta thích đập bao lâu tùy thích, nói cho bà ta biết nhà họ Lục không có bác sĩ ra băng bó vết thương cho bà ta đâu; nếu vết thương nghiêm trọng, đã đến mức nguy hiểm tính mạng thì càng không cần tìm tôi, cứ trực tiếp gọi 120.”

“Còn có thể cứu được hay không thì là may mắn của bản thân bà ta.”

Lúc này, trời càng lúc càng tối.

Cả bầu trời giống như được bao phủ trong một bức màn dày và tối, không có một chút ánh sáng.

Gió rít, lá cây xào xạc.

Đột nhiên, một trận sấm sét ập đến dữ dội.

Tiếp sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba.

Cả bầu trời, âm thanh chói tai.

Người giúp việc do dự một chút vẫn nói: “Phu nhân, người phụ nữ kia luôn dùng sức đập vào cổng, trên trán bà ta chảy rất nhiều máu, chết thì chắc chắn sẽ không chết được.”

“Nhưng mà tôi thấy thời tiết này dường như sắp có mưa to, nếu bà ta thật sự đập đầu ngoài cổng cả đêm, trên trán đều là máu, nếu cảnh này bị quay lại tôi sợ sẽ không tốt cho bà.”

Mối lo ngại này, thực sự hợp lý.

Lại là một tiếng sấm long trời lở đất.

Tiểu Tư Mặc còn đỡ, cậu bé rất dũng cảm, vẫn ngồi vững vàng trên ghế.

Nhưng Tiểu Niệm Khanh lại có hơi sợ, cậu bé bịt tai lại, nhào vào trong ngực Nam Khuê: “Mẹ, sấm sét rất to, khi nào cha về?”

Nam Khuê biết Niệm Khanh sợ, cho nên hỏi Lục Kiến Thành khi nào về.

Bởi vì lúc này cha có sức mạnh hơn mẹ, là một chỗ dựa vững vàng hơn.

Nam Khuê ôm Niệm Khanh lên, định dẫn cậu bé lên lầu, Hạ Nhu đã đến, chuyện này chắc chắn sẽ không thể giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn, có thể cha mẹ chồng còn rất nhiều lời phải nói, cô muốn để lại không gian riêng cho họ.

Hơn nữa Niệm Khanh cũng sợ, quả thực cô nên đi lên.

“Khuê Khuê, nếu con ăn no rồi thì đưa Niệm Khanh và Tư Mặc đi lên đi nhé.” Lúc này, Vân Thư cũng lên tiếng.

Nam Khuê gật đầu: “Vâng thưa mẹ, con dẫn bọn trẻ đi lên ngay đây.”

Sau khi mẹ con Nam Khuê đi lên, Vân Thư nhìn người giúp việc: “Còn đang đập?”

Tuy là câu hỏi, nhưng khi bà nói ra là giọng điệu chắc chắn.

“Đúng vậy, phu nhân.”

Vân Thư nhìn Lục Minh Bác: “Biện pháp xử lý tôi đã nói rồi, nếu như ông phản đối, có thể…”

Bất ngờ là, lời của bà còn chưa nói xong, Lục Minh Bác đã nói: “Tôi không phản đối.”

Giọng ông ấy như đinh đóng cột.

Quả quyết không chút do dự.

Vân Thư thoáng sửng sốt, giống như không ngờ Lục Minh Bác sẽ trả lời nhanh và dứt khoát như vậy.

“Ông thật sự không đau lòng?”

Lục Minh Bác lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ yêu bà ta, nếu nói thật sự có thì cũng chỉ là một chút thương hại khi biết bà ta mang thai, nhưng những điều này đã cạn kiệt từ lâu.”

“Tôi đồng ý với cách làm của bà. Hơn nữa những chuyện liên quan đến bà ta sau này bà đều có thể tự mình xử lý, không cần hỏi tôi, cũng không cần nói với tôi.”

Vân Thư gật đầu, nhìn người giúp việc: “Cô nói đúng, lát nữa trời sẽ mưa to, nếu dáng vẻ này bị người ta cố ý chụp lại để lợi dụng thì quả thực không có lợi cho nhà họ Lục chúng ta.”

“Bây giờ cô đi tìm người, kéo bà ta đi ngay lập tức đi.”

Đọc truyện chữ Full