DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 484: Bệnh tình của Vân Thư 1

Đông Họa đang đỡ Nam Khuê đi xuống thì Vân Thư được đưa vào phòng cấp cứu.

Bởi vì có người quen, Nam Khuê lập tức chạy tới: “Bác sĩ Vương, vừa rồi là mẹ chồng của tôi, tình hình của bà thế nào rồi? Có bị thương nặng không?”

Bởi vì là đồng nghiệp trong bệnh viện, hơn nữa cũng là chỗ quen biết.

Cho nên bác sĩ Vương cũng không có giấu giếm gì Nam Khuê, nói thật: “Bác sĩ Nam, cô chuẩn bị tâm lý đi, lúc mẹ chồng cô được đưa tới chảy rất nhiều máu, hơn nữa đều là chảy máu đầu, tình hình có chút khó khăn.”

Nghe vậy, Nam Khuê toàn thân bỗng nhiên mềm nhũn, nếu Họa Họa không ở cạnh đỡ, cô đã sớm ngã xuống.

“Bác sĩ Vương, thật sự là nghiêm trọng như vậy sao?” Nam Khuê nhìn anh, hoài nghi hỏi.

Bác sĩ Vương im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.

Khoảnh khắc đó, trái tim Nam Khuê bắt đầu điên cuồng, chìm xuống vực sâu.

Nắm chặt tay Đông Họa, cô chật vật đứng thẳng người, sau đó run giọng hỏi: “Trong trường hợp xấu nhất có cứu được tính mạng của bà ấy không?”

Bác sĩ Vương bất đắc dĩ nhìn cô: “Khó nói, cô đừng quá lo lắng, chúng ta còn có hy vọng.”

Đúng vậy, có hy vọng.

Câu này cô đã nói với bệnh nhân không biết bao nhiêu lần.

Nhưng bây giờ, khi câu nói này xảy ra với chính mình, cô thấy rằng mình dù thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Chắc chắn rằng, không ai biết được nỗi đau nếu dao không cứa trên cơ thể của mình.

Vì là phòng cấp cứu, tình hình của bệnh nhân cần sơ cứu đều rất nguy kịch, người nhà đều phải ở hành lang nên bên ngoài có chút ồn ào.

Toàn bộ xung quanh ồn ào, tim Nam Khuê cứ đập dữ dội khiến cô không thể bình tĩnh lại được.

Điện thoại reo, là cha chồng cô chồng

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là muốn hỏi tình hình của mẹ.

Nhưng cô sẽ phải nói như thế nào?

Làm sao có thể nhẫn tâm nói mẹ bị thương nặng, nếu như cha biết được, nhất định sẽ rất đau lòng.

Tiếng chuông mơ hồ vang lên, điện thoại rõ ràng nằm trong lòng bàn tay, chỉ cần chạm nhẹ là có thể kết nối được, nhưng Nam Khuê lòng nặng như ngàn cân, cũng không thể nhấc máy lên được.

“Nam Khuê …” Đông Họa lo lắng nhìn cô.

Nam Khuê ánh mắt bây giờ thất thường, trống rỗng.

Đột nhiên, cô cầm điện thoại đưa cho Đông Họa: “Họa Họa, cậu trả lời điện thoại giúp mình với, là cha chồng mình gọi điện hỏi thăm mẹ, cậu nói là mình đang đi tìm hiểu, vội vàng rời đi nên mình không mang theo điện thoại.”

“Được.”

Đông Họa nói lại như lời của Nam Khuê.

Sau khi cúp máy, cô đưa điện thoại cho Nam Khuê: “Cậu sợ bố chồng chịu không nổi sao?”

“Ừ.” Nam Khuê gật đầu, ánh mắt vẫn đờ đẫn: “Tuy rằng bọn họ có chút mâu thuẫn, nhưng mình có thể cảm nhận được cha rất yêu thương mẹ, nếu biết chuyện của mẹ, ông chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được nó.”

“Còn hiện tại Kiến Thành đã xuất ngoại, không biết đến tin tức về tai nạn của mẹ.”

Vừa nói, Nam Khuê vừa ôm Đông Họa bật khóc: “Họa Họa, cậu bảo mình phải làm sao?”

“Còn Kiến Thành, mình không dám gọi để nói với anh ấy, nếu phát hiện ra thì anh ấy sẽ rất lo lắng sốt ruột. Mình muốn đợi đến khi mẹ qua khỏi cơn nguy kịch, tình hình ổn định rồi sẽ nói với anh ấy.”

“Nhưng mình sợ, mình sợ nếu … nếu mẹ…”

Nước mắt Nam Khuê như từng chuỗi hạt châu rơi xuống.

Đông Họa xoa xoa lưng cô, hết lần này đến lần khác an ủi: “Khuê Khuê, mình hiểu rồi, mình hiểu những lo lắng của cậu.”

“Cậu sợ nếu mẹ chồng gặp nguy hiểm mà không nói cho Lục tổng thì sau này sẽ rất hối hận đúng không?”

“Ừm.” Nam Khuê mạnh mẽ gật đầu.

Thế nhưng, cô thực sự không biết phải làm thế nào.

Ngay lúc Nam Khuê đang tiến thoái lưỡng nan thì chuông điện thoại vang lên, là của Lục Kiến Thành.

Nam Khuê cổ họng khô khốc, muốn nói “chồng ơi”, nhưng mở miệng ra lại phát hiện không nói ra được một tiếng.

Ở đầu bên kia, giọng nói lo lắng của Lục Kiến Thành vang lên: “Khuê Khuê, mẹ bị tai nạn xe cộ, đang ở bệnh viện của em cấp cứu, em biết không?”

“Em biết, em đang đợi mẹ bên ngoài phòng cấp cứu.”

“Mẹ thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

Nam Khuê không dám nói thật.

Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại, sau đó nói: “Trước mắt em còn chưa biết tình hình, lúc em tới mẹ đã được đưa đi cấp cứu, anh đừng lo, biết được tình hình em sẽ nói ngay cho anh.”

“Được, anh lập tức bay về đây.”

“Ông xã, anh phải chú ý an toàn, đừng lo lắng.”

“Ừm, em và mẹ đợi anh.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, Nam Khuê như mất hết sức lực, đôi chân mềm nhũn ngồi xuống ghế.

Đúng lúc này, bên tai có tiếng gọi lo lắng: “Khuê Khuê…”

Ngay sau đó, cô nhìn thấy cha chồng vội vã bước tới với bước chân hằn rõ sự già nua.

Khi nhìn thấy Nam Khuê, trên trán ông lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển, sốt sắng hỏi: “Mẹ con thế nào rồi? Bác sĩ có nói gì không?”

Nam Khuê thật sự không nhẫn tâm, chỉ có thể lắc đầu.

Đồng thời tiến lên đỡ Lục Minh Bác: “Cha, cha chạy tới đây sao? Sao cha lại thế này?”

Trên trán không chỉ có mồ hôi, mà sau lưng cũng đều ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt càng thêm đỏ một cách dị thường.

“Trước cổng bệnh viện bị kẹt xe. Cha lo lắng nên không bắt xe. Đoạn đường vừa rồi là chạy bộ qua.”

Nam Khuê nghe vậy lập tức kinh hãi: “Cha, tim của cha vẫn luôn không tốt, trực tiếp chạy bộ tới đây như vậy rất nguy hiểm.”

Vừa nói cô vừa nhìn Đông Họa: “Họa Họa, mình thấy tim cha đập nhanh quá, giúp mình đưa ông lên khám với.”

Lục Minh Bác trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, cha sẽ đợi mẹ con ở đây, chờ mẹ con ra ngoài.”

Nam Khuê biết lúc này an ủi cũng vô dụng, chỉ có thể làm theo: “Cha, con biết cha hiện giờ cảm thấy như thế nào, con cũng lo lắng như cha, nhưng hiện tại chúng ta không thể làm gì ngoại trừ chờ ở bên ngoài.”

“Đừng lo lắng, con sẽ nói với cha ngay khi mẹ đi ra ngoài.”

Lục Minh Bác vẫn lắc đầu: “Cha muốn tận mắt nhìn thấy bà ấy ra ngoài, không ở đây đợi bà ấy, lòng cha cũng không yên.”

“Cha, Kiến Thành còn ở nước ngoài, con đang mang thai, Niệm Khanh và Tư Mục còn cần chăm sóc, cha nghĩ xem, chỉ có cha mới có thể chăm sóc mẹ khi bà ấy ra ngoài, nếu lúc này cha ngã bệnh, hoàn toàn giao mẹ cho những người bên dưới, cha sẽ yên tâm chứ? ”

Câu này của Nam Khuê đánh trúng tim đen.

Lục Minh Bác nặng nề gật đầu: “Vậy cha sẽ kiểm tra thân thể trước. Nếu mẹ con ra ngoài, nhớ nói cho cha biết ngay.”

“Vâng ạ.”

Sau khi Đông Họa cùng Lục Minh Bác đi kiểm tra tim, Nam Khuê ngồi một mình trên băng ghế.

Dưới nhiều áp lực cao liên tiếp, cô khó có thể chịu đựng được.

Đến giờ cả người vẫn vô cùng lo sợ, hoảng loạn.

Nhắm mắt lại, cô chắp tay thành tâm cầu nguyện: “Ông trời ơi, xin đừng tàn nhẫn như vậy, hãy đánh thức mẹ con dậy, để bà được bình an và khỏe mạnh, được không ạ?”

Ngay sau đó, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Đọc truyện chữ Full