DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 510: Tôi không cần lời xin lỗi của ông

“Tôi đi đây, cô chăm sóc cho bản thân thật tốt!’

“Nhất là chăm sóc tốt cho đứa nhỏ trong bụng mình.”

Quý Dạ Bạch xoay người, không nói thêm lời nào nữa.

Dáng người cao lớn, thẳng tắp, quật cường mang theo sự cô đơn của anh ta từng bước dời xa.

Ánh nắng chiếu vào bóng lưng kiên định của anh ta rõ ràng là ấm áp.

Nhưng không hiểu vì sao, lúc Nam Khuê nhìn theo bóng lưng anh ta, cô có thể cảm nhận được rõ sự u sầu quấn quanh người anh ta, ngay cả bóng lưng cũng đặc biệt ưu thương và cô đơn.

Có lẽ anh ta nói đúng.

Bởi vì lần này, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác.

Giống như đây thật sự là lần cuối hai người gặp nhau vậy.

Lúc Quý Dạ Bạch đi từ cục cảnh sát ra ngoài đã nhìn thấy Lục Minh Bác ở phía đối diện.

Anh ta không muốn nói chuyện với Lục Minh Bác nên cố ý lướt qua.

Nhưng Lục Minh Bác đã nắm lấy tay anh ta: “Chúng ta nói chuyện!”

“Nói chuyện gì?”

Vẻ mặt Quý Dạ Bạch lạnh nhạt nhìn ông, giọng nói lạnh như băng không có chút tình cảm nào.

“Nếu như ông đến để nói về chuyện bỏ qua con dâu của ông thì không cần, ông cũng biết tôi và mẹ từ trước đến nay đều là người độc ác, chúng tôi không phải người tốt.”

Lục Minh Bác vẫn nắm lấy tay anh ta không buông ra.

Ông kiên trì nói: “Có thể đàm phán tất cả điều kiện.”

Hai người đi đến bãi đất trống bên cạnh, Quý Dạ Bạch vẫn lạnh lùng như cũ.

Đúng lúc này, Lục Minh Bác đột nhiên nói: “Cha biết bây giờ cha có xin lỗi một vạn câu thì con cũng sẽ không tha thứ cho cha.”

“Nhưng Kiến Thành xảy ra chuyện, Tư Mặc và Niệm Khanh còn nhỏ, trong bụng Nam Khuê còn có một đứa bé, con bé không thể ở nơi này được, cũng không thể bị phán là kẻ giết người được, nếu không cả đời của bọn nhỏ sẽ bị phá hủy, cha cũng không thể đối diện với Kiến Thành được.”

“Những năm này con oán cha, hận cha, đơn giản mà nói thì chính là một bộc lộ sự tức giận của mình để cảm thấy thoải mái hơn, nếu như vậy, cha thành toàn cho con.”

Quý Dạ Bạch nhếch môi, lạnh lùng nói: “Thành toàn? Ông thành toàn như thế nào?”

Không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Ngay lúc Quý Dạ Bạch nghĩ Lục Minh Bác sẽ bỏ đi thì đột nhiên giọng nói già nua của ông khó khăn nói: “Nếu như cha quỳ xuống xin lỗi với con thì sao?”

Quý Dạ Bạch không thể tin mà nhìn về phía ông: “Ông sẽ làm sao?”

Lục Minh Bác nhếch môi.

Đột nhiên ông uốn gối, một chân bước về phía trước.

Đầu gối ông nhanh chóng chạm xuống mặt đất, sau đó chân tiếp theo cũng dần hạ xuống.

Đôi mắt Quý Dạ Bạch đỏ bừng, anh ta nắm chặt tay, trong lòng điên cuồng gào thét.

Đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Minh Bác không chớp mắt.

Khóe mắt anh ta đỏ bừng, có thứ gì đó lóng lánh lóe lên dưới ánh mặt trời.

Giây cuối cùng, anh ta cố nén giận, một tay nắm lấy tay Lục Minh Bác: “Ông đừng có tốn công sức nữa.”

“Tôi nói cho ông biết, đừng nói là quỳ, cho dù ông quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm, đầu đập đến nát cũng vô dụng, tôi sẽ không bỏ qua cho Nam Khuê.”

Nói xong, Quý Dạ Bạch xoay người, sải bước rời đi.

Từ mắt anh ta chảy ra một giọt nước mắt.

Nhưng đã nhanh chóng bị gió thổi khô.

Lục Minh Bác không phải đang cầu xin mà ngược lại từng lời ông nói, từng động tác của ông đều như cắt vào da thịt anh ta, khiến anh ta đau đớn chảy máu.

Khiến anh ta đau đến tận xương cốt.

Rõ ràng là cùng một người cha mà ông lại không hề quan tâm đến anh ta, ngược lại còn vô cùng chán ghét.

Còn đối với Lục Kiến Thành lại nỗ lực đến mức này?

Buồn cười không?

Cha của anh ta vì một đứa con trai mà quỳ xuống trước mặt đứa con trai khác để cầu xin, đây đúng là chuyện nực cười nhất anh ta từng biết.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Lục Minh Bác vẫn làm.

Cũng đúng vào giây phút này, Quý Dạ Bạch hoàn toàn hiểu rõ.

Có một số người vừa chào đời đã là con cưng, có cha thương, mẹ thương, cha mẹ yêu mến.

Còn có một số người, cho dù đến cuối cuộc đời cũng không được cha mẹ che chở thương yêu.

“Quý Dạ Bạch ơi là Quý Dạ Bạch, mày thua rồi, thua một cách triệt để!”

Anh ta ngồi một mình trong xe, hút hết điếu này đến điếu nọ.

Khói trắng quanh quẩn, gương mặt anh ta cũng dần trở nên mơ hồ.

Không rõ qua bao lâu, đau đớn trên người càng rõ hơn.

Anh ta tắt thuốc, đưa tay lấy thuốc, lúc mở hộp thuốc ra mới phát hiện đã hết thuốc.

Anh ta đưa tay tìm thuốc được kê trên người, anh ta nghĩ thầm, lần này nên kê nhiều thuốc hơn một chút, có lẽ sẽ chống đỡ được trong một thời gian.

Nhưng sờ đi sờ lại mới phát hiện trong túi rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, anh ta đoán có lẽ do lúc lấy đồ trong quán cà phê đã làm rơi rồi.

Anh ta ngẩng đầu ngồi yên trên ghế, cố gắng chịu đựng qua cơn đau.

Mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, cơ thể cũng ngày càng đau đớn, càng ngày càng khó chịu đựng.

Quý Dạ Bạch cứ như vậy cắn môi chịu đựng.

Một lúc sau anh ta dùng giấy lau mồ hôi trên trán.

Ít nhất cũng chịu được cơn đau này.

Nam Khuê nói rất đúng, chuyến bay của Lục Kiến Thành là âm mưu của anh ta.

Anh ta đã tính toán hết tất cả những nhân tố có thể tính được, sau đó giao hết mọi việc cho ông trời.

Thậm chí lúc Lục Kiến Thành lên máy bay anh ta còn nói với mình, không trách anh ta được, tất cả đều là số mạng của Lục Kiến Thành thôi.

Cho nên giao phó cho ông trời là câu trả lời tốt nhất.

Nhưng không ai nghĩ rằng…

Mọi chuyện lại kì diệu như vậy.

Máy bay thật sự xảy ra chuyện.

Nhưng giây phút này, anh ta phát hiện mình không vui vẻ như trong tưởng tượng.

Anh ta không vui, không hưng phấn, cũng không có chút cảm giác thành tựu nào.

Ngược lại còn cảm thấy vắng vẻ trong lòng.

Anh ta đã đạt được gì chứ?

Suy nghĩ kĩ lại, ngoài mất đi, hình như anh ta không đạt được gì cả.

Còn nữa, đứa nhỏ trong bụng Nam Khuê là việc ngoài dự liệu của anh ta.

Quả thật anh ta có thể ra tay với tất cả mọi người, nhưng lại không thể ra tay với Nam Khuê.

Anh ta thừa nhận, trong một giây phút nào đó, anh ta đã thật sự động lòng, cũng đã từng yêu cô.

Anh ta thậm chí còn nghĩ, nếu như trong cuộc đời mình có thể gặp được một người phụ nữ như vậy thì anh ta có lẽ sẽ không ôm khư khư sự cố chấp của mình như thế.

Nhưng kích thích anh ta nhất chính là đứa nhỏ trong bụng cô.

Lục Kiến Thành không còn, nếu như Nam Khuê cũng trở thành kẻ giết người thì anh ta không thể tưởng tượng được đứa bé này sau khi sinh sẽ phải sống như thế nào.

Còn hai đứa bé song sinh kia nữa, trong nháy mắt chúng sẽ trở thành người đáng thương nhất, người cô độc nhất thế giới này.

Giống như anh ta trước đây vậy.

Tuổi thơ của anh ta quá cô đơn, quá bất hạnh.

Mỗi một đứa bé đều không nên giẫm lên vết xe đổ này, mỗi đứa bé đều nên được hạnh phúc, được vui vẻ.

Anh ta không có cách nào thay đổi tuổi thơ của mình, nhưng anh ta có thể thay đổi tuổi thơ của người khác.

Cho nên anh ta đã sớm suy nghĩ kĩ, nhất định phải để Nam Khuê bình an ra ngoài.

Chỉ là có rất nhiều chuyện anh ta không thể nói.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, Quý Dạ Bạch đến quán cà phê ngày hôm qua mình làm rơi đơn thuốc.

Nhưng câu trả lời của nhân viên phục vụ lại khiến anh ta ngẩn người.

“Cho nên ý của cậu là đồ của tôi đã đưa cho người đi cùng tôi hôm đó?”

“Đúng, tôi có đưa đồ của anh cho anh ấy.”

“Được, tôi đã biết.”

Vào xe, Quý Dạ Bạch lập tức gọi điện thoại cho Chu Tiễn Nam.

“Đồ của tôi đang ở chỗ anh đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy gặp nhau một lần đi, vẫn là quán cà phê cũ.”

“Được.”

Đọc truyện chữ Full