DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 582: Manh mối (1)

Trong ngày hôm đó, Lục Kiến Thành đã tạo ra một cái bẫy.

Ba ngày sau, Đỗ Quốc Khôn chủ động gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.

Mục đích rất rõ ràng: Đòi tiền.

“Đỗ Quốc Khôn, ông phải biết từ khi biết ông không phải cha ruột của Khuê Khuê, tôi sẽ không cho ông một phân tiền nào cả.”

“Đương nhiên tôi biết, nhưng tôi cũng biết hai người vẫn luôn tìm ông ta, trong tay tôi có đồ có thể tìm được ông ta.”

Vì cần dùng tiền gấp nên Đỗ Quốc Khôn trực tiếp lật con át chủ bài của mình.

“Dựa vào đâu mà ông nghĩ tôi sẽ tin ông?” Lục Kiến Thành khinh thường hừ lạnh.

“Cậu có thể không tin tôi, nhưng cậu chắc chắn sẽ tin vào ảnh chụp.”

Không thể không nói, bức ảnh mà Đỗ Quốc Khôn nhắc đến khiến Lục Kiến Thành vô cùng kích động.

Nhưng anh vẫn trấn định như cũ: “Ảnh chụp gì? Sao tôi biết được có phải là ông lấy bừa một tấm ra lừa tôi hay không?”

”Tôi có thể lấy ra cho cậu nhìn.” Đỗ Quốc Khôn nói.

Hai người hẹn thời gian và địa điểm.

Lục Kiến Thành không mang theo ai đi cùng, anh tự mình đi.

Lúc anh đến, Đỗ Quốc Khôn đã ngồi chờ, ông ta mặc một bộ quần áo đen, đầu đội mũ lưỡi trai.

Mặc dù thay đổi rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn như cũ.

Cho nên không khó nhận ra.

”Ảnh chụp gì?”

Lục Kiến Thành không muốn nói nhiều, trực tiếp hỏi.

Đỗ Quốc Khôn lấy ảnh từ trong túi ra, đẩy qua chỗ anh: ”Nếu như tôi đoán không sai, tấm hình này chính là bức ảnh chụp chung của Nam Thu Ngữ và người đàn ông kia.”

Lục Kiến Thành nhanh chóng cầm lấy.

Nhưng bức ảnh rất khác với những gì anh tưởng tượng.

Đúng là một bức hình chụp chung.

Nhưng đây là ảnh đen trắng, là ảnh chụp mấy chục năm trước, độ phân giải rất thấp.

Hơn nữa cộng với thời gian quá lâu, chưa được tráng nhựa nên nhìn rất khó.

Dáng vẻ của Nam Thu Ngữ có thể lờ mờ thấy được, chân dung của người đàn ông kia lại quá mờ, chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ.

”Sao ông biết người đàn ông trong này nhất định là cha của Khuê Khuê?” Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn Đỗ Quốc Khôn.

Đỗ Quốc Khôn gian xảo cười: ”Tôi và Nam Thu Ngữ chỉ là kết hôn để sống hết đời mà thôi, xưa nay cô ta không cho tôi đụng vào mình, lần nào đi ngủ cũng đều mặc quần áo kín mít, trời mùa hè cũng mặc quần áo dài.”

“Tôi vô cùng tức giận, còn động tay động chân với cô ta mấy lần, mỗi lần như vậy cô ta đều khóc đến nửa đêm, hơn nữa còn luôn ôm một cái hòm sắt.”

”Cái hòm đó có khóa, tôi đòi cô ta đưa chìa khóa nhưng cô ta sống chết không đưa, lúc đó tôi vẫn cho rằng bên trong là tiền hoặc đồ trang sức.”

“Tôi tự mình trộm cái hòm đó, nhưng kĩ thuật của thợ khóa quá kém, mở không được, cho nên tôi vẫn luôn mơ ước đến số tiền trong cái hòm đó, sau đó Nam Thu Ngữ chết, cuối cùng tôi cũng có cơ hội.”

”Tôi lật hết mọi ngóc ngách trong nhà, cuối cùng cũng tìm được cái chìa khóa đó, mở hòm ra rồi mới biết trong đó vốn không có vàng bạc châu báu gì, chỉ có một quyển nhật kí, trong quyển nhật kí có kẹp tấm hình này.”

”Cô ta vẫn luôn cất tấm hình này như bảo bối, nên chắc chắn người đàn ông trong hình là cha của Nam Khuê.”

Đỗ Quốc Khôn vô cùng chắc chắn.

Lục Kiến Thành nghe lời giải thích này xong cũng cảm thấy rất hợp lí.

“Nếu ông đã có tấm hình này rồi thì sao lúc Khuê Khuê hỏi ông ông lại không nói?”

Đỗ Quốc Khôn ha ha cười: ”Tổng giám đốc Lục đang kể chuyện cười sao, mấy người cũng biết tính tôi mà, thích đánh bài, tật xấu này không thể bỏ được, sở dĩ tôi giữ lại chính là vì sợ ngày nào đó thiếu tiền, người ta tìm tôi đòi lấy mạng thì tôi có thể lấy bức hình này mà đòi Nam Khuê tiền cứu mạng mình.”

Ông ta vừa nói vừa nhìn Lục Kiến Thành, sau đó xoa tay nói: ”Tổng giám đốc Lục, không phải bây giờ cái này phát huy tác dụng rồi sao?”

“Nếu như tôi lấy hết tất cả ra thì bây giờ tôi còn có thể lấy được tiền từ tay mấy người sao?”

Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Ông cũng tính toán cẩn thận đấy, nghĩ đến cả chuyện sau này.”

Đỗ Quốc Khôn cười ha ha: “Hết cách rồi, ai bảo tôi thiếu tiền chứ, tổng giám đốc Lục, tôi phối hợp như thế này thì có phải tiền của cậu cũng nên về đúng chỗ nào đó không?”

”Ông muốn bao nhiêu?” Lục Kiến Thành nhíu mày không vui nhìn ông ta.

Đỗ Quốc Khôn trực tiếp vươn tay: ”Năm trăm vạn cũng không quá nhiều đâu.”

Lục Kiến Thành ném ảnh chụp lên bàn, lạnh lùng cười một tiếng.

Anh vắt chéo chân, bình tĩnh thưởng thức tách trà trong tay, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.

Thấy anh không chút vội vàng, thái độ thờ ơ, trong lòng Đỗ Quốc Khôn bắt đầu thấp thỏm không yên.

Hai người cứ như vậy yên tĩnh mấy phút, ai cũng không lên tiếng trước.

Năm phút sau.

Cuối cùng Đỗ Quốc Khôn không nhịn được nữa.

”Tổng giám đốc Lục, tôi biết thương nhân các anh luôn khôn khéo, cho nên tôi cũng không ngốc, tôi đã tận tay đưa bức ảnh tôi giữ cho cậu rồi.”

Lục Kiến Thành kẹp bức ảnh lên: ”Tôi biết, ảnh cho tôi là bản sao nha, không phải bản gốc.”

Đỗ Quốc Khôn nghe xong thì lập tức mở to mắt, nói năng có chút hỗn loạn.

“Cậu cậu cậu, làm sao cậu biết?”

”Ảnh chụp hơn hai mươi năm trước hay ảnh chụp bây giờ, cho dù là chất liệu hay cách in cũng đều có sự khác nhau rất lớn, hình cũ trong nhà tôi có rất nhiều, cho nên tôi chỉ cần sờ tấm ảnh này một lần cũng đã biết.”

Đỗ Quốc Khôn có chút chột dạ: “Được, cho dù cậu biết thì sao chứ? Tôi chỉ sợ cậu giở trò lừa dối nên mới cố ý sao chép thêm mà thôi, bản gốc trong tay tôi, cậu muốn không?”

Lục Kiến Thành vẫn bình tĩnh ngồi đó.

Anh không trả lời mà hỏi lại: ”Quyển nhật kí đâu? Vẫn trong tay ông sao?”

”Ở ngay đây.”

Nhưng ông ta nhanh chóng nói về giá cả: ”Tôi nói cho cậu biết, năm trăm vạn chỉ là giá của mình tấm hình này.”

”Nếu như cậu muốn có quyển nhật kí kia…” Đỗ Quốc Khôn lại duỗi ba ngón tay ra: ”Thấp nhất là con số này.”

”Tám trăm vạn!” Lục Kiến Thành cười nhẹ một tiếng.

Dưới ánh đèn nhẹ, nụ cười của anh rất dịu dàng, nhưng người quen thuộc với anh đều biết trong sự dịu dàng này cất giấu sự sắc bén và lạnh lùng đến mức nào.

Anh lấy bật lửa ra, nhẹ nhàng châm một điếu thuốc.

Hai ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, đôi môi mỏng của anh ưu nhã hít một hơi.

Lúc nhả khói ra, tầm mắt trở nên mờ ảo vì bị làn khói mỏng kia che phủ, dưới ánh đèn càng cả cảm giác giống như trong mộng.

Anh lạnh nhạt tựa vào ghế gỗ lim, rõ ràng chỉ là một chiếc ghế bình thường nhưng lại có cảm giác hơn người.

Loại cảm giác ưu việt đó cứ như vậy mà biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Trái tim Đỗ Quốc Khôn đột nhiên trở nên lo sợ.

Tim ông ta bắt đầu đập loạn.

Nếu như trước kia, ông ta còn có chút hiểu rõ người gọi là ”con rể” này của mình.

Bây giờ đã không gặp nhau mấy năm, trong lòng ông ta thật sự có chút bất an.

Nhất là dáng vẻ nhàn nhã này của anh càng khiến ông ta lo lắng hơn.

Lúc này điện thoại di động của Lục Kiến Thành vang lên.

Anh nhìn thoáng qua, là video call của Nam Khuê.

Lục Kiến Thành nhanh chóng dập thuốc, một tay ấn nút trả lời.

Ánh mắt anh lập tức trở nên dịu dàng, giọng nói cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng và cưng chiều.

“Ông xã, sao anh vẫn chưa về? Em và con đều buồn ngủ rồi.”

“Vậy đừng đợi anh nữa, mấy mẹ con ngủ trước đi, bây giờ đã là mười giờ rồi, nhiều nhất một tiếng nữa, trước mười một giờ anh nhất định sẽ về đến nhà.”

Đọc truyện chữ Full