DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 586: Bức ảnh đã sửa xong

Đông Họa theo bản năng nắm lấy tay Nam Khuê, sau đó bảo vệ cô ở phía sau mình.

Trong thang máy, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Bởi vì đứa bé đang chuyển động trong bụng, cho nên sự chú ý của Nam Khuê đều đổ dồn vào bụng, còn chưa nhận ra điều gì bất thường, cô mở miệng, vừa kêu một tiếng: “Họa Họa.”

Đông Họa lập tức véo tay cô, cười nói: “Khuê Khuê, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói tiếp nhé.”

Vừa dứt lời, “Ding” một tiếng, thang máy mở ra.

Thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai không nhúc nhích, Đông Họa lập tức nắp tay Nam Khuê đi vòng qua anh ta rồi nhanh chóng rời đi.

Cho đến khi gặp tài xế, Đông Họa mới thở phào nhẹ nhõm.

“Họa Họa, cậu sao thế? Sao trông cậu căng thẳng quá vậy?”

Đông Họa xua tay: “Không có gì, có thể vừa rồi đứng trong thang máy hơi lâu, nên mình cảm thấy có hơi ngột ngạt, đúng rồi, vừa rồi cậu có cảm thấy có gì bất thường không?”

Nam Khuê lắc đầu: “Không phát hiện, sao cậu lại hỏi vậy?”

Mãi cho đến khi hai người ngồi vào trong xe, Đông Họa mới nói: “Cậu còn nhớ người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen kia không? Mình phát hiện dường như hôm nay anh ta luôn đi theo chúng ta.”

Nam Khuê nhớ lại, liền phản ứng như tỉnh cơn mê: “Phải rồi, chúng ta đã gặp anh ta mấy lần trong thang máy.

Đông Họa: “Cho nên, việc này chắc chắn không phải là trùng hợp. Anh ta đã đi theo chúng ta hết lần này đến lần khác, chắc chắn là có mục đích, cho dù mục đích là cậu hay mình thì chúng ta cũng phải nâng cao cảnh giác, trong khoảng thời gian này nhất định phải hết sức cẩn thận.”

Buổi tối.

Lục Kiến Thành vừa trở về, Nam Khuê đã nói cho anh biết về sự bất thường xảy ra vào ban ngày.

“Em có bị thương không?” Anh lo lắng hỏi ngay lập tức.

“Không có, chỉ là người kia thật sự rất đáng ngờ.”

“Ngày mai anh bảo Lâm Tiêu đi điều tra, em đừng suy nghĩ nhiều quá, nhiệm vụ gần đây của em chính là ăn uống thật ngon, chăm sóc tốt cho bản thân và con.”

Ngày hôm sau, Nam Khuê đang ngủ trưa.

Lục Kiến Thành bỗng nhiên trở về: “Khuê Khuê đâu?”

“Thiếu phu nhân đang nghỉ ngơi trên lầu.”

Lục Kiến Thành bước chân đi lên, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ chiều.

Anh lại tìm người để hỏi: “Thiếu phu nhân bắt đầu ngủ từ khi nào?”

“Có lẽ chưa đến một giờ.”

Tính toán thời gian, cô đã ngủ được hơn ba tiếng.

Cho nên, Lục Kiến Thành quyết định đánh thức cô dậy.

Đầu tiên anh đưa tay sờ vào má cô, nhưng không hiệu quả lắm, Nam Khuê vẫn ngủ say.

“Thật đúng là một con lợn lười biếng.”

Nở nụ cười cưng chiều, Lục Kiến Thành lại đưa tay véo má cô.

Lần này, cuối cùng Nam Khuê cũng có chút phản ứng.

Nhưng, cô chỉ đưa tay hất ra rồi ngủ tiếp.

Không còn cách nào khác, Lục Kiến Thành chỉ có thể kề sát đầu vào, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng đâm râu mình vừa mới mọc ngày hôm qua vào Nam Khuê.

Râu mới mọc, mặc dù ngắn nhưng cứng vô cùng.

Cộng thêm làn da trên mặt Nam Khuê non mềm, bị đâm như vậy cô lập tức nổi nóng.

“Ai hả, cứ…”

Vào lúc cô bất mãn mở mắt ra, đang nói nửa chừng thì đột nhiên nhìn thấy Lục Kiến Thành.

Ngay lập tức, một nụ cười xuất hiện trên mặt Nam Khuê.

Cô đưa tay ra, vòng tay ôm cổ Lục Kiến Thành, nũng nịu nói: “Ông xã, sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Bởi vì vừa ngủ dậy, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng và mang theo chút mơ màng, trông rất mềm mại lại đáng yêu.

“Sớm?” Lục Kiến Thành cười, đưa đồng hồ đến trước mặt Nam Khuê, sau đó nói: “Nam Khuê tiểu thư, cô có biết mình đã ngủ sắp bốn tiếng rồi không.”

“Hả” Nam Khuê vò tóc, le lưỡi đáng yêu: “Không phải chứ, em cảm thấy dường như mình chỉ mới chợp mắt một lúc thôi.”

Nói xong, cô liền cảm thấy cảm xúc trong mắt người nào đó không đúng lắm.

Ừm, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Bởi vì mang thai và ăn uống đủ chất, nên Nam Khuê đã đẫy đà hơn rất nhiều trong giai đoạn sau của thai kỳ.

Sự đẫy đà này, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều phát triển theo rất nhiều.

Buổi trưa lúc ngủ, cô không bao giờ thích gò bó, cho nên luôn cởi đồ lót bên trong.

Mà lúc này, sự kết hợp hoàn hảo giữa lười biếng và quyến rũ này cộng thêm vừa rồi cô ôm anh, áo trên vai tụt xuống một đoạn, như thế càng thêm gợi cảm.

Vốn Lục Kiến Thành rất kiềm chế.

Nhưng khi nhìn thấy cô le lưỡi, anh lại không thể nhịn được.

Một bàn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, và môi anh lấy đi toàn bộ hơi thở của cô.

“Ông xã.”

Nam Khuê cảm thấy mình bị ánh mắt của anh quyến rũ.

Cô ưm một tiếng, cả người không kiềm chế được dựa vào.

Môi hồng khẽ hé, dường như đang chờ đợi anh chiếm lấy.

Đã rất lâu không thân mật, lúc này bầu không khí đã đến, lại là hai người trưởng thành, hai người đều có hơi mất kiểm soát.

Không bao lâu sau, Nam Khuê cảm thấy chân tay mình mềm nhũn thành một vũng nước.

Cô thậm chí không muốn cử động ngón tay, chỉ dựa vào ngực anh mà thở hổn hển.

Vừa mới trở lại bình thường được một chút, cằm cô lại bị ngón tay thon dài nâng lên.

Lần này, sự nhiệt tình của anh thậm chí còn lâu hơn và nồng nhiệt hơn.

Nam Khuê gần như không thể chống đỡ nổi.

Suýt chút nữa, cô cảm thấy mình sắp phá vỡ hàng phòng thủ.

“Ông xã, em…”

“Hửm?”

Cuối cùng, cô đỏ mặt, chiếc áo phông rộng rãi gần như đã cởi ra một nửa.

Đột nhiên, Lục Kiến Thành cắn mạnh vào trái tai của cô, giọng nói trầm thấp khó chịu vang lên: “Gần đây cứ luôn ăn chay, sợ là phải đợi đến khi con bé sinh ra, thì chồng em mới được khai trai.”

Anh nói không rõ ràng, nhưng làm sao Nam Khuê có thể không hiểu được.

“Đứa con cuối cùng, sau này chúng ta không sinh nữa.” Lục Kiến Thành lại nói.

Giúp Nam Khuê mặc lại đồ ngủ, anh chọn một chiếc váy từ trong tủ ra cho cô.

“Ông xã, em muốn mặc giản dị một chút.”

“Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.” Lục Kiến Thành nói.

“Ồ, vậy được.”

Đang thay quần áo nửa chừng, cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.

Không có sương mù.

Cho nên, chắc là anh tắm nước lạnh.

Nam Khuê nhẹ nhàng đặt tay lên bụng: “Con à, cha con bây giờ đáng yêu không?”

Lục Kiến Thành đi ra, thay một chiếc áo sơ mi màu đen với quần dài màu xám.

Nam Khuê mặc một chiếc váy dài màu be, tuy bụng nhô lên nhưng càng thể hiện sự quyến rũ và gợi cảm chín chắn của một người phụ nữ mang thai, cho nên cô rất hài lòng.

Ngồi vào trong xe, Lâm Tiêu làm tài xế ở phía trước.

Cô và Lục Kiến Thành ngồi ở ghế sau.

Xe chạy hơn mười phút, rốt cuộc Nam Khuê cũng không nhịn được.

“Ông xã, anh muốn đưa em đi đâu?”

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Đi đến một cửa hiệu đồ cổ, bức ảnh sắp được khôi phục xong rồi.”

Nam Khuê nghe xong, lập tức nhìn về phía anh bất ngờ: “Ông xã, ý của anh là bức ảnh của cha em và mẹ đã khôi phục xong rồi? Em sắp có thể nhìn thấy dáng vẻ của cha rồi, đúng không?

Thấy cô vui, Lục Kiến Thành cũng vui.

Anh gật đầu, chắc chắn nói: “Ừm, thợ ảnh nói sáu giờ sẽ ra, thời gian chúng ta đi vừa vặn.”

“Tốt quá rồi! Ông xã, cảm ơn anh, em thật sự rất vui.”

Bởi vì quá vui mừng, nên Nam Khuê ôm Lục Kiến Thành và hôn anh thật kêu, ngay cả Lâm Tiêu ở trước mặt cô cũng không xấu hổ.

Sáu giờ, chiếc xe đúng giờ dừng lại trước cửa hiệu đồ cổ.

Đọc truyện chữ Full