DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 603: Nam Khuê sắp sinh rồi

Nhìn toàn thân Nam Khuê run rẩy, hơn nữa cơn đau càng lúc càng dữ dội hơn.

Đông Họa bỗng nhiên không biết phải làm gì.

Cô ấy chạy ra cửa, đập mạnh vào cánh cửa rồi điên cuồng hét lên: “Mở cửa, các người mở cửa cho tôi.”

“Bạn của tôi sắp sinh rồi, tình trạng của cô ấy hiện giờ rất nguy hiểm, các người phải lập tức đưa cô ấy tới bệnh viện.”

Nhưng sự la hét của cô ấy dường như không hề có tác dụng.

Cánh cửa đó vẫn đóng chặt.

Những người bên ngoài dường như không nghe thấy tiếng cô ấy gọi, một sự yên lặng đáng sợ.

Tiếng kêu khóc đau đớn, thê lương của Nam Khuê vang lên khắp căn phòng.

Đông Họa nhìn cô khóc, vừa đưa tay ra lau nước mắt cho cô, vừa khóc theo.

Bỗng nhiên, Nam Khuê nắm lấy Đông Họa, đôi môi nhợt nhạt cố gắng nói mấy câu.

“Họa Họa, mình mình không ổn rồi.”

“Nếu như anh ấy tới, giúp mình nói lại với anh ấy, mình mình yêu anh ấy, mình không trách anh ấy.”

“Anh ấy nhất định phải sống tốt và chăm sóc tốt cho Niệm Khanh và Tư Mặc.”

Vừa nói dứt lời, cơn đau lại kéo tới.

Cả đầu của Nam Khuê ướt sũng, mái tóc giống như người ở dưới nước được vớt lên vậy, rất ướt.

Đông Họa cũng run rẩy, lòng bàn tay toàn mồ hôi.

“Khuê Khuê, xin lỗi cậu, xin hãy tha lỗi cho mình, mình không thể giúp cậu truyền đạt lại.”

“Cố gắng lên, cậu không thể để lại sự nuối tiếc, những lời này cậu phải tự mình nói với anh ấy.”

Nam khuê nhìn Đông Họa một cách đau khổ, trong mắt chứa đầy sự cầu xin.

Bỗng nhiên, Đông Họa buông tay cô ra, đi vào trong nhà vệ sinh lấy ra một chậu nước ấm.

Sau đó lấy hết can đảm nói: “Khuê Khuê, cậu tin mình không?”

“Cậu cậu muốn giúp mình đỡ đẻ sao?”

“Ừm, mặc dù mình chưa từng thực hành, nhưng kiến thức lý thuyết cũng đã được nghe thầy giảng trên lớp rồi, bây giờ tình thế nguy cấp, đây là cách cuối cùng của chúng ta.”

Nam Khuê gật đầu: “Mình tin cậu.”

Chỉ với câu nói này, Đông Họa ngay lập tức trở nên tự tin hơn.

Nhưng sau khi kiểm tra, cổ tử cung của Nam Khuê chỉ mở khoảng hai ngón tay, hoàn toàn không đủ điều kiện để sinh thường.

Ngay lúc Đông Họa chỉnh lại trang phục cho Nam Khuê xong, bỗng nhiên cửa bị người từ bên ngoài đá mở tung ra.

Thấy có người đi vào, Đông Họa lập tức chạy tới: “Bạn tôi sắp sinh rồi, xin các anh hãy đưa cô ấy tới bệnh viện.”

“Con đàn bà hôi hám, cô có phải là đồ ngốc không? Tôi đây không dễ gì mới bắt được hai người, bây giờ nếu đưa tới bệnh viện, chẳng phải là tự sa vào lưới à.”

“Tình trạng của cô ấy rất nguy hiểm, nếu không đi sẽ chết hai mạng người, tôi cầu xin các anh đưa cô ấy đi, để tôi ở lại đây, tất cả hậu quả một mình tôi gánh chịu, được không?” Đông Họa khẩn cầu bi thương.

Nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Đột nhiên, ánh mắt của người đàn ông nhìn vào thân thể ướt đẫm mồ hôi của Đông Họa.

Đôi mắt đó sáng lên.

“Hai cô gái, nói thật với hai cô, bọn họ mà không đưa cho tôi thứ tôi muốn, hai người chắc chắn sẽ chết. Nhưng”

Người đàn ông bỗng cười gian ác, đưa tay nâng cằm Đông Họa lên: “Cô còn có chút giá trị lợi dụng, nếu cô có thể hầu hạ tôi, khiến tôi vui vẻ, thoải mái, tôi có thể xem xét giữ lại mạng cho các người và đứa bé kia.”

“Không.”

Nam Khuê bỗng nhiên hét lên, tiếng hét rất lớn.

Cô chống đỡ cơ thể lảo đảo đi lên phía trước Đông Họa, ngăn cô ấy lại phía sau, dũng cảm bảo vệ cô ấy.

“Ôi thật là tình chị em sâu nặng, rất cảm động.”

Người đàn ông nói rồi lại đưa tay ra.

Nam Khuê gạt bàn tay mập mạp của anh ta ra: “Cút đi, đừng động vào cô ấy.”

“Người mà các anh muốn bắt là tôi, thả cô ấy ra, nếu không, tôi thành ma cũng sẽ không tha cho anh.”

Người đàn ông khịt mũi, lúc này người phía sau tiến lên nói vài câu.

Bỗng nhiên, ánh mắt của anh ta nhìn vào bụng bầu to của Nam Khuê, cười nham hiểm: “Nhìn xem, da thịt mềm mịn này, thật khiến người ta không nỡ.”

“Nhưng, tôi đột nhiên thấy cô nói đúng, một người phụ nữ bình thường tôi thấy nhiều rồi, nhưng phụ nữ mang thai mà đẹp như vậy, thì thật sự là lần đầu mới thấy.”

Đông Họa giận run người, cô ấy định bước lên phía trước, nhưng Nam Khuê lúc này giống như một bức tường chắn trước người cô ấy.

“Họa Họa, nghe lời mình!”

“Trước đây đều là cậu bảo vệ mình, lần này đổi lại để mình bảo vệ cậu, được không?”

Đông Họa đương nhiên không chịu, cô ấy lắc đầu, nước mắt chảy dài: “Không, Khuê Khuê, đừng.”

“Nghe lời mình, chúng ta không giống nhau!”

Cô hiểu tình hình của bản thân lúc này, cô đã không thể chịu đựng được nữa rồi.

Vì kết quả đã định trước là sẽ “chết”, nên có thể dùng bản thân để bảo vệ Họa Họa, cô cảm thấy rất đáng.

Họa Họa không giống cô, cô ấy còn chưa kết hôn, thậm chí ngay cả bạn trai cũng chưa có.

Cuộc sống của cô ấy không thể bị hủy hoại như thế này được.

Ngay khi Nam Khuê vừa nói xong, cơn đau đớn dữ dội lại dồn dập tới.

Cô đau tới mức đứng không vững, chỉ có thể đỡ nửa người trên mặt đất.

Lúc này, Đông Họa chủ động bước tới chỗ người đàn ông: “Tha cho cô ấy đi, cô ấy sắp sinh rồi, rất nhanh sẽ chảy rất nhiều máu, cảnh tượng đó sẽ vô cùng đẫm máu.”

Người đàn ông cười, nắm lấy tay Đông Họa kéo cô ấy ra ngoài cửa.

“Họa Họa”

“Không, không được”

Nam Khuê đau đớn kêu lên.

Cô muốn đứng lên, muốn kéo Họa Họa quay lại.

Nhưng, cơn đau lần này dữ dội hơn, cô thậm chí không thể duỗi thẳng lưng.

“Họa Họa, quay lại, cậu quay lại cho mình.”

“Đừng làm những chuyện ngốc nghếch.”

Nam Khuê dùng hết sức mình hét lên, trái tim đau như bị dao cắt.

“Khuê Khuê, cố gắng lên, nhất định phải bảo vệ đứa bé.”

“Hãy tin mình, anh ấy nhất định sẽ quay lại cứu cậu.”

Đông Họa nói xong, trên khuôn mặt tái nhợt, nở nụ cười tỏ vẻ chắc chắn.

Sau đó, cơ thể cô ấy như một con bướm gãy cánh bị người đàn ông kéo ra ngoài.

“Đừng mà!”

Cánh cửa lớn đóng lại, lập tức chặn lại tất cả tiếng gọi của Nam Khuê.

Ngay sau đó, cô cảm nhận được có một dòng chảy ấm nóng chảy xuống đùi.

Cô cúi đầu xuống nhìn.

Hỏng rồi.

Nước ối vỡ rồi.

Ngay sau khi nước ối bị vỡ, có nghĩa là em bé có thể bị thiếu oxy, cô phải sinh em bé càng sớm càng tốt.

Nếu không em bé nhất định sẽ bị ngạt.

Nhưng bây giờ kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa, cô làm sao có thể ra ngoài được.

Lúc đó, phòng bên cạnh vang lên tiếng gào khóc như xé ruột gan.

Rất quen thuộc, cô đã nghe ra rồi, là tiếng của Họa Họa.

“Họa Họa” Lúc này Nam Khuê không còn quan tâm tới bản thân mình nữa, liều mạng bước ra phía cửa, điên cuồng đập cửa.

Tiếng gào khóc vẫn tiếp tục.

Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy đau nhói, nỗi đau thấu xương.

Nguyên nhân là vì cô vừa đứng lên vừa đi, nên nước ối chảy càng lúc càng nhanh.

Cô cũng đã quá đau không còn chút sức lực nào.

Nỗi tuyệt vọng băng giá giống như một cơn thủy triều tràn ngập, bao trùm lấy cô, cô gần như không dám hít thở.

Cô sắp chết rồi sao?

Con cô cũng sắp phải rời xa thế giới này sao?

Còn Họa Họa, một cô gái xinh đẹp, tốt bụng như vậy.

Ông trời ơi, tại sao ông lại tàn nhẫn với chúng tôi như vậy?

Ngay khi Nam Khuê tuyệt vọng nhắm mắt lại, không dám ôm hy vọng nữa thì đột nhiên, bên tai cô vang lên một tràng súng.

Sau đó, tiếng súng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ hơn.

Tiếng bước chân rất gần.

Đột nhiên, cánh cửa bị bật tung ra.

Lúc nhìn thấy Lục Kiến Thành từ ngoài cửa bước vào, khuôn mặt tái nhợt của Nam Khuê đột nhiên nở một nụ cười, cô nắm lấy tay anh, kêu lên một cách điên cuồng.

Đọc truyện chữ Full