DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 610: Ở riêng với nhau, trái tim loạn nhịp

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Chu Tiễn Nam tự mình lái xe đưa Đông Họa về.

Lúc lên xe, cô ấy phân vân không biết ngồi ở ghế phó lái hay vẫn nên ngồi phía sau.

Chu Tiễn Nam chủ động lên tiếng: ”Ghế trước vẫn thoải mái hơn, cô ngồi ghế trước đi.”

”Ừm, được.”

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe.

Chu Tiễn Nam thuần thục lái xe, ánh mắt anh ấy luôn nhìn về phía trước, Đông Họa chỉ có thể nhìn được sườn mặt của anh ấy.

Nhưng cho dù chỉ là sườn mặt thì cô ấy cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Giờ khắc này cô ấy như một cô gái nhỏ mới biết yêu, vừa lo sợ bất an vừa mong đợi ngồi cạnh anh ấy.

Vừa đến tiểu khu, Chu Tiễn Nam chủ động lấy đồ của Đông Họa ở sau cốp xuống.

“Cầm được không, có cần tôi giúp cô mang lên hay không?” Chu Tiễn Nam hỏi.

Đông Họa vén tóc bên tai lên: ”Anh Chu, vậy cảm ơn anh!”

”Đừng khách khí.”

Chu Tiễn Nam tự mình đem đồ của cô ấy lên nhà.

Nhưng anh ấy chỉ để ở cửa, cũng không đi vào.

Trong lòng Đông Họa đấu tranh một lúc lâu rồi mới lấy hết dũng khí nói: ”Anh Chu, nếu như anh không vội thì uống cốc nước rồi hãy về.”

”Ừm!”

Vào nhà, Đông Họa đi lấy nước.

Lúc xoay người thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của anh ấy đứng trong phòng khách, trái tim cô ấy đột nhiên trở nên hoảng hốt, cảm thấy tất cả những gì trước mắt đều là một giấc mộng vậy, quá không chân thực.

Có lẽ do trong lòng có suy nghĩ nên lúc đi qua Đông Họa có chút phân tâm.

”Anh Chu, anh uống…”

Lời mới nói được một nửa thì đột nhiên cơ thể mất thăng bằng, chân cô ấy như bị gì đó ngăn lại, nửa người trên lao về phía trước.

”Cẩn thận.”

Chu Tiễn Nam tay nhanh mắt lẹ, lập tức đỡ được cô ấy.

Đông Họa sợ đến ngây người.

Cũng may được đỡ, nếu không có lẽ cô ấy đã trực tiếp ngã nhào xuống đất, thế cũng quá mất mặt rồi.

”Anh Chu, cảm ơn anh!”

Đông Họa vừa dứt lời đã thấy Chu Tiễn Nam đột nhiên nghiêng người sang một bên, sau đó hắng giọng nói: ”Đi thay quần áo trước đi đã.”

Đang yên đang lành thay quần áo làm gì?

Trong lòng Đông Họa buồn bực.

Lúc cúi đầu xuống mới phát hiện nước trong tay cô ấy gần như bị đổ hết, hơn nữa còn đều giội thẳng lên người cô ấy.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo somi lụa trắng, sau khi bị nước làm ướt có thể mơ hồ nhìn được màu nội y bên trong.

Thật xấu hổ.

”Thật…Thật xin lỗi, tôi lập tức đi thay đồ.”

Đông Họa nói xong lập tức chạy về phòng ngủ.

Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, trái tim cô ấy vẫn còn căng thẳng.

”Đông Họa ơi là Đông Họa, vừa rồi mày vứt mặt mũi đến tận nhà bà ngoại rồi đấy.”

”Đến lúc nào mới có thể thay đổi được cái tính mơ mơ màng màng này chứ?”

”Quá ngu ngốc, mày ngốc như vậy, chắc chắn anh Chu sẽ không thích mày, anh ấy chắc chắn thích những cô gái thông minh.”

Thầm mắng mình một trận, Đông Họa nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài.

Uống nước xong, Chu Tiễn Nam cũng không ở lại thêm.

Lúc tiễn anh ấy rời đi, trong mắt Đông Họa rõ ràng có chút không nỡ.

”Anh Chu, tôi…” Đông Họa nhìn anh ấy, câu mới nói được một nửa cũng không còn dũng khí tiếp tục.

”Nếu như còn chỗ gì cần tôi giúp thì cô cứ nói, cô là bạn của Khuê Khuê, cũng là bạn của tôi.”

Đông Họa hạ tầm mắt, trong lòng không rõ cảm xúc gì.

Thật ra từ sáng, lúc anh ấy đến Đông Họa đã sớm biết, anh ấy giúp cô ấy chỉ vì cô ấy là bạn của Khuê Khuê.

Nhưng khi nghe chính anh ấy nói, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã.

Đông Họa nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình rồi nói: ”Vẫn luôn nợ anh lời cảm ơn, chuyện mấy ngày trước thật sự rất cảm ơn anh, nếu như không phải anh đến kịp thì có lẽ tôi…”

Nghĩ đến những kí ức đáng sợ kia, cô ấy cắn chặt môi, không thể nói tiếp nên lời.

Chu Tiễn Nam dịu dàng vỗ vai cô ấy: ”Đừng nghĩ quá nhiều, trong lòng cũng đừng cảm thấy áp lực, chuyện này không phải lỗi của cô.”

”Trong lòng tôi, cô vẫn là cô gái hoạt bát, xinh đẹp, đáng yêu, trong sáng như cũ.”

”Thật sao?” Đông Họa không nhịn được mà kích động hỏi.

Anh ấy gật đầu: ”Đương nhiên, cho nên đừng vì chuyện này mà rầu rĩ không vui, chúng ta phải nhìn về phía trước.”

Trong lòng Đông Họa rung động mạnh mẽ, rất lâu sau vẫn chưa thể ổn định lại.

Đã qua lâu như vậy nhưng cô ấy ngay cả khóc cũng không dám khóc.

Nhưng lúc này, có lẽ đã phải kìm nén quá lâu, cũng có thể do đã buông xuôi gánh nặng.

Cô ấy đột nhiên không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt một.

”Anh Chu, cảm ơn anh!”

”Anh nhất định không biết những lời này của anh quan trọng với tôi như thế nào đâu, cho nên vô cùng, vô cùng cảm ơn anh.”

Đông Họa khóc rất nhiều, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Lúc này cửa thang máy mở ra, bên trong có người đi ra, là gia đình ở bên cạnh.

Nhìn Đông Họa và Chu Tiễn Nam đứng đối diện với nhau, nhất là khi thấy Đông Họa khóc thương tâm như vậy, người kia vội vàng nói: ”Đứa nhỏ này, thấy bạn gái mình khóc đau lòng như vậy mà không dỗ dành sao!”

Chu Tiễn Nam: ”Cháu…Cháu không phải…”

Ông cụ tiếp tục nói: ”Không phải do cháu làm con bé khóc cũng phải dỗ, bạn gái xinh như vậy, cháu không sợ bị người khác cướp đi sao?”

Dưới ánh mắt chăm chú của ông cụ, Chu Tiễn Nam đột nhiên có chút cạn lời.

Cho nên anh ấy chỉ có thể kiên nhẫn dỗ Đông Họa.

Anh ấy đưa tay lau nước mắt cho cô ấy rồi nói: ”Nếu như lời vừa rồi của tôi khiến cô cảm thấy khó chịu thì tôi xin lỗi.”

Trong lòng Đông Họa càng rung động hơn.

Nhất là khi thấy anh ấy tự tay lau nước mắt cho mình, trái tim cô ấy đập loạn không ngừng, trên mặt cũng đỏ ửng.

Gần như là trong chớp mắt, khuôn mặt Đông Họa đỏ bừng.

”Mặt sao lại đỏ vậy, có phải là vì sức khỏe vẫn chưa khôi phục tốt không? Cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào sao?” Chu Tiễn Nam hỏi.

Đông Họa lắc đầu: ”Không có, tôi…tôi rất khỏe.”

Chỉ có bản thân cô ấy mới biết mình đỏ mặt vì chuyện gì.

Mãi cho đến khi anh ấy rời đi, nhìn bóng lưng xa dần của Chu Tiễn Nam, trái tim Đông Họa vẫn như hươu con chạy loạn, đập mạnh không có dấu hiệu dừng lại.

Khóe miệng cũng ngày càng rộng hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến tiệc đầy tháng của Tiểu Tinh Thần.

Lục Minh Bác và Lục Kiến Thành đã lên kế hoạch chuẩn bị tiệc đầy tháng cho bé.

Một là Tiểu Tinh Thần chào đời quá khó khăn, Khuê Khuê chịu tội rất nhiều, cho nên nhân cơ hội này bù đắp lại cho Khuê Khuê; hai là họ đã bỏ lỡ tiệc đầy tháng của Niệm Khanh và Tư Mặc, cho nên họ càng coi trọng bữa tiệc này hơn.

Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất.

Gần đây nhà họ Lục xảy ra quá nhiều chuyện, từng chuyện từng chuyện một đều làm người khác cảm thấy mây đen giăng kín trời.

Tiệc đầy tháng của Tiểu Tinh Thần là một chuyện vui, họ hi vọng có thể dùng chuyện vui này để xua tan sự đen đủi và chuyện xấu.

Cho nên tiệc đầy tháng của Tiểu Tinh Thần được tổ chức vô cùng long trọng.

Nhưng trước bữa tiệc sinh nhật, Nam Khuê đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

“Alo, xin chào, cô là Nam Khuê sao?”

Một giọng nói xa lạ vang lên bên kia điện thoại.

”Là tôi, xin hỏi ai vậy?”

”Tôi là Phùng Thao, tôi muốn nói cho cô một số chuyện liên quan đến cha cô.”

Đọc truyện chữ Full