DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Huyết Chiến Thần
Chương 35: Thái Huyền Long Ấn

Dương Linh Nguyệt mặt mày không còn chút máu, chỉ có Dương Vũ vẫn còn tỉnh táo chỉ sang một pương hướng, nói:

"Linh Thanh ở bên kia, lúc nãy nàng kịp thời chạy trốn. Bạch Thế Thần đang truy đuổi nàng."

Long Thần không nói nhảm, lập tức xoay người chạy theo hướng Dương Vũ chỉ.

Dương Vũ lẳng lặng nhìn hắn chạy đi rồi biến mất trong rừng cây, sau đó hắn quay lại nhìn Bạch Thế Kỷ đang chật vật dưới đất.

"Tiểu Nguyệt, ngươi nói hắn có thể đối phó Bạch Thế Thần không?"

"Hả?"

Dương Linh Nguyệt tìm mãi vẫn không đủ y phục che thân, cuối cùng đành phải lấy áo ngoài của Bạch Chỉ Tinh che tạm lên người mình.

Bạch gia bỗng nhiên hạ sát thủ đối với Dương gia, hiện tại Dương Linh Nguyệt đã hận chết bọn họ.

"Ngươi nghĩ hắn có thể đối phó Bạch Thế Thần không?"

Dương Linh Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, nàng nhìn chung quanh một vòng rồi nói:

"Linh Thanh hẳn là không có chuyện gì!”

Nghe được câu trả lời này, Dương Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, hắn biết kể từ hôm nay danh hiệu thanh niên đệ nhất Dương gia không còn thuộc về mình nữ rồi. Thời khắc Long Thần dùng Thương Long ấn đánh bại Bạch Thế Kỷ trong thoáng chốc Dương Vũ có một loại ảo giác Long Thần bạo ngược như một đầu hung thú.

"Hắn là Sát Lục vương."

Đây là Dương Vũ định nghĩa tính cách Long Thần.

Bởi vì Long Thần đánh bại Bạch Thế Kỷ quá nhanh, chỉ dùng có hai chiêu là kết thúc trận đấu.

Lúc này Long Thần đang nóng lòng cứu viện Dương Linh Thanh. Thực lực Bạch Thế Thần quá mạnh, hắn sợ mình chậm một bước nói không chừng Dương Linh Thanh đã bị hạ thủ rồi.

Vừa nghĩ tới Dương Linh Thanh có thể sẽ gặp nguy hiểm, hai mắt Long Thần muốn phun ra lửa, khống chế chân khí toàn thân lên tới mức lớn nhất.

"Long Thần, ta cảm giác được bọn họ rồi, ở bên kia!"

Linh Hi dùng tia sáng chỉ cho Long Thần một phương hướng, nhờ có nàng chỉ dẫn nên Long Thần di chuyển trong Đại hoang sơn dễ dàng hơn nhiều.

Rốt cuộc đã đuổi kịp đối phương, trong lòng Long Thần vô cùng khẩn trương, bởi vì hắn sợ mình nhìn thấy tình huống khó thể chịu đựng.

Thế nhưng, hắn còn chưa tới nơi, Linh Hi đã nói:

"Ngươi đừng lo lắng, muội muội ngươi vẫn bình an. Ta nghe thấy bọn họ đang nói chuyện."

Những lời này giúp cho Long Thần yên tâm không ít. Chỉ là sát ý của hắn đối với Bạch Thế Thần vẫn không giảm chút nào..

Dưới tình huống này, Bạch Dương hai nhà đã phát sinh xung đột, Long Thần và Bạch Thế Thần là đại biểu cho thanh niên cường giả của hai nhà. Hai người bọn họ khẳng định tránh không khỏi một trận tử chiến.

Long Thần thả chậm tốc độ, chui vào trong một bụi cây quan sát tình hình phía trước. Hắn đã thấy được Dương Linh Thanh bị Bạch Thế Thần bức bách tựa lưng vào một tảng đá.

Hốc mắt Dương Linh Thanh đỏ bừng, ánh mắt nhìn Bạch Thế Thần tràn đầy thù hận.

Bạch Thế Thần thản nhiên nói:

"Linh Thanh, ngươi phải tin tưởng tâm ý của ta. Thật ra ta đã thấy ngươi nhiều lần rồi, chỉ là chưa có cơ hội làm quen mà thôi. Nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta nhất định sẽ trải qua cuộc đời hạnh phúc."

Dương Linh Thanh chỉ nhìn hắn oán hận, không nói một câu.

Thấy Dương Linh Thanh vẫn ngoan cường như thế, Bạch Thế Thần bắt đầu mất dần kiên nhẫn.

"Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt đã bị chúng ta bắt giữ. Một lát nữa tiệc cưới bắt đầu, Dương gia các ngươi sẽ bị hạ độc tửu khẳng định chết sạch không còn một mống. Ta nghĩ Dương Linh Nguyệt sẽ đưa ra lựa chọn thông minh, bởi vì nàng chỉ có một con đường sống duy nhất, đó là chiều ý Thế Kỷ."

"Ngay cả Dương Tuyết Tình cũng đã chọn phụ thân ta, từ bỏ Dương gia. Ta đây rất thích ngươi, chỉ cần ngươi đi theo ta, cho dù không có Dương gia, ba nữ tử các ngươi vẫn có cuộc sống vui vẻ thoải mái. Ngươi phải biết trước khi lên đường tới Đại hoang sơn, chúng ta đã nhận lệnh giết sạch các ngươi."

Nghe thấy Bạch Thế Thần nói ra sự tình kinh khủng như vậy, Long Thần cũng phải sợ hãi, trái tim không nhịn được co rút một cái.

"Không trách được bọn họ dám động thủ tại Đại hoang sơn. Thì ra Bạch gia đã chuẩn bị xong kế hoạch tiêu diệt Dương gia."

Chỉ một tin tức này đã khiến cho Long Thần nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Gia chủ Bạch gia thoạt nhìn là người hiền lành, quả thật có quan hệ tốt với lão tổ Dương gia. Chính vì thế không ai ngờ được hắn lại xuất ra một chiêu độc ác như vậy, đúng là “họa hổ họa bì nan họa cốt” mà.

"Mục đích của gia chủ Bạch gia là gì? Chỉ vì quyền quản lý lãnh thổ hai mươi năm sao? Thật ra lấy thực lực đám người Bạch Thế Thần vẫn dư sức hoàn thành, bọn họ vốn không cần giăng một tấm lưới lớn như thế."

Hạ độc tửu trong tiệc cưới đúng là một nước cờ xảo diệu, lão tổ Dương gia gả được nữ nhi ra ngoài vui vẻ gần chết, coi như là một chén nước lã hắn cũng ngửa cổ uống vô cùng sảng khoái.

Tất cả trưởng bối Dương gia tử vong, một đời thanh niên lại bị giết sạch trong Đại hoang sơn. Bạch gia từ nay về sau chính là bá chủ danh chính ngôn thuận, một chiêu này quả thật tàn nhẫn tới cực điểm.

Hơn nữa, bọn họ đã bố trí kế hoạch từ sớm, Dương Tuyết Tình và Bạch Triển Hùng thành thân là một khâu trọng yếu nhất.

Long Thần nghĩ tới nữ nhân Dương Tuyết Tình đột nhiên rùng mình một cái.

"Trước kia ta cảm thấy ngươi đối xử với ta không tốt, nhưng vẫn là người có nhân tính, hiếu kính cha mẹ, hữu hảo với đồng bạn, dạy bảo tiểu bối rất chu đáo. Nhưng ta không ngờ ngươi lại là hạng người tàn nhẫn cỡ này, trên đời này có ai đi trợ giúp người khác tàn sát người nhà của mình không? Dương Tuyết Tình, đầu óc ngươi có bệnh sao?"

Long Thần nghĩ mãi không thông, tại sao Dương Tuyết Tình có thể làm được một chuyện như vậy. Chuyện này vượt xa những gì hắn tưởng tượng trước đây nhiều lắm.

Chỉ là Dương Tuyết Tình vứt bỏ Dương gia, Long Thần sẽ không từ bỏ dễ dàng. Hắn lập tức quyết định, việc cấp bách nhất lúc này chính là giết chết Bạch Thế Thần giải cứu Dương Linh Thanh. Sau đó hắn sẽ lập tức quay trở về đại náo Bạch gia, hi vọng không đến nổi quá muộn.

Bạch Thế Thần thấy Dương Linh Thanh vẫn cứng đầu không chịu nghe lời, lạnh lùng nói:

"Dương Linh Thanh, ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Hôm nay ta sẽ không khách khí với ngươi, để ta xem sau khi gạo nấu thành cơm, ngươi còn không chịu theo ta sao?"

Thấy Bạch Thế Thần ra vẻ phong độ chỉ được một lúc, sau đó lập tức lộ ra mặt thật uy hiếp mình, Dương Linh Thanh mỉm cười sầu thảm, dùng ánh mắt miệt thị nhìn Bạch Thế Thần:

"Vốn là ta nghe nói ngươi là thanh niên tài tuấn cũng có lòng hâm mộ. Nhưng xem ra Bạch Thế Thần ngươi chỉ đến thế thôi. Ta không cười nhạo ngươi, mà buồn cười chính mình đã từng sùng bái một tên cầm thú như ngươi."

Nguyên bản Bạch Thế Thần còn đang giữ vững trấn định bị chế giễu lập tức trở nên điên cuồng, lúc này hắn bộc lộ bản tính chuẩn bị hạ thủ với Dương Linh Thanh.

Ngay tại thời điểm nguy cấp, nàng bỗng nhiên nói thêm một câu:

"Bạch Thế Thần, ngươi nhớ kỹ cho ta. Cho dù chiếm hữu thân thể của ta sau này đừng có hối hận!"

"Có một người ưu tú hơn ngươi nhiều lắm, đôi khi hắn thích bày ra vẻ lưu manh, bất cần sự đời. Nhưng thật ra tính cách hắn còn quân tử hơn ngươi gấp trăm lần."

Bạch Thế Thần biết nàng nói đến ai, hắn liền cười phá lên giễu cợt:

"Bớt nói nhảm đi, lại còn nói ta là cầm thú. Bản thân người rõ ràng là có ý với đường ca của mình. Vậy ngươi còn không bằng cầm thú sao?"

Dương Linh Thanh tức giận nói:

"Khốn kiếp, chỉ có ngươi mới nghĩ đến mấy chuyện như vậy. Chẳng lẽ ngươi không biết tình yêu thuần khiết hả? Mẫu thân ngươi chưa từng nói yêu ngươi hả? Đầu óc ngươi đúng là thối nát hết thuốc chữa rồi."

Bạch Thế Thần thấy Dương Linh Thanh vẫn không sợ mình, lại còn lớn tiếng mắng chửi liền gầm lên:

"Ta không cần biết ngươi nghĩ gì, chờ ta chinh phục thân thể của ngươi. Đến lúc đó ngươi còn chạy được sao?"

Dương Linh Thanh đang muốn hét lên, đột nhiên ánh mắt nàng mở lên thật to nhìn phía sau lưng Bạch Thế Thần. Cái tên này đang ngạc nhiên không hiểu tại sao nữ nhân trong ngực không còn phản kháng, chốc lát sau hắn mới cảm giác được phía sau mình có người nhất thời bị dọa đổ mồ hôi lạnh.

Khi hắn nhìn thấy Long Thần đứng tại vị trí cách mình không xa liền sợ ngây người. Dương Linh Thanh tranh thủ thời cơ đánh ra một quyền vào hông hắn, sau đó lấy hết tốc lực chạy về phía Long Thần.

"Chạy!"

Nàng kéo tay Long Thần chạy trốn, nhưng mà nàng vô cùng buồn bực chính là Long Thần vẫn đứng yên tại chỗ. Cho dù nàng lôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

Đợi Bạch Thế Thần kịp phản ứng, hai người bọn họ sẽ không còn cơ hội chạy trốn.

Dương Linh Thanh biết tính cách Long Thần cố chấp, dưới tình huống bình thường nhất định sẽ liều mạng với Bạch Thế Thần. Cuối cùng nàng đành phải che chắn trước mặt Long Thần, vừa ngó chừng Bạch Thế Thần vừa nói:

"Ngươi chạy mau, Bạch gia muốn hạ độc tửu đối với Dương gia tại tiệc cưới. Ngươi mau trở về nói cho bọn họ biết!"

Nói tới đây, nàng không thể nhẫn nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống thành dòng.

Chuyện ngày hôm nay là đau khổ lớn nhất trong cuộc đời nàng.

Hai người vốn sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng quỹ tích cuộc đời này khác hẳn nhau. Nàng từ nhỏ đã được mọi người sủng ái, muốn gì được nấy, còn Long Thần một mình lăn lộn thoáng cái đã qua mười sáu năm.

Nhìn thấy nữ tử này tại tình huống nguy cấp vẫn suy nghĩ cho mình, trong lòng Long Thần thật sự cảm động nói không thành lời. Nhưng nàng bảo hắn chạy trốn là chuyện không thể.

Bạch Thế Thần cười lạnh nói:

"Ngươi chính là cái tên được nàng ái mộ sao? Đúng là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối lại xông vào. Cũng tốt, hôm nay ngươi đến đây thật đúng dịp, để ta và Linh Thanh diễn một trò vui cho ngươi xem."

Dương Linh Thanh đã dặn dò xong Long Thần, nhưng thấy hắn thờ ơ, lạnh nhạt thì giận muốn chết, vội vàng quát lớn:

"Thần ca, ngươi có phải nam nhi hay không? Có biết lấy đại cục làm trọng không? Tính mạng tất cả mọi người của Dương gia đang nằm trên tay ngươi đó!"

Long Thần nhếch miệng cười khẩy, kéo tiểu nha đầu này ra sau lưng mình. Còn hắn kiên quyết tiến lên một bước.

"Linh Thanh, tên kia dám làm ngươi khóc, vậy thì để ta khiến hắn chảy máu đền bù tội lỗi."

"Về phần Dương gia cứ để ta lo, trước tiên giải quyết tên này đã!"

Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng lại ẩn chứa lòng tin to lớn, ngay cả Dương Linh Thanh cũng sững sờ.

Nàng chợt nhớ tới thời điểm tại Võ Giả phường, nàng bị Bạch Chỉ Tinh khi dễ cũng là Long Thần che chở trước mắt mình. Bóng lưng hắn không tính là hùng tráng, lại có thể giúp nàng yên tâm trở lại, giống như mọi việc trên đời này đều để hắn gánh vác là được.

Cho dù Long Thần đang đối mặt với Bạch Thế Thần, đệ nhất thanh niên cao thủ cũng vậy.

"Ca ca có việc cần làm, ngươi lui ra sau xem kịch vui đi. Hãy nhìn ca ca giáo huấn người xấu cho ngươi xem!"

Dương Linh Thanh khẽ gật đầu trong vô thức, sau đó nàng bị Long Thần đẩy tới rừng cây cách đó không xa.

Thấy Long Thần không có bảo Dương Linh Thanh chạy trốn, Bạch Thế Thần cũng hơi kinh ngạc:

"Tiểu tử, đầu óc ngươi hỏng mất rồi sao? Người bình thường lúc này nên mau chân chạy trốn mới đúng!"

Long Thần cười nói:

"Đó là ta đối phó ngươi không mất bao nhiêu thời gian, nàng không cần thiết chạy trốn. Trước giờ ngươi rất nổi danh tại Bạch Dương trấn, ngày hôm nay để ta đánh bại ngươi cho muội muội xem!"

Bạch Thế Thần đánh giá Long Thần từ trên xuống dưới, đột nhiên cười phá lên nói:

"Si tâm vọng tưởng, ngươi đã muốn chết thì ta cho ngươi toại nguyện!"

Khí thế song phương bắt đầu tăng cao, Dương Linh Thanh núp sau một gốc cổ thụ đang khẩn trương nhìn bọn họ.

Nàng biết rõ Long Thần không phải là đối thủ của Bạch Thế Thần, nhưng trong lòng vẫn cầu nguyện Long Thần có thể chiến thắng. Bởi vì trận chiến này không chỉ ảnh hưởng đến hai người bọn họ, mà còn liên quan đến tính mạng toàn bộ Dương gia.

"Mặc dù ngươi hại chết ca ca của ta, nhưng ngày hôm nay qua đi, ngươi sẽ là đại anh hùng trong lòng ta."

Long Thần đã sớm quên mất chuyện này từ lâu rồi, chẳng qua là Dương Linh Thanh vẫn nhớ rõ trong lòng.

Quãng thời gian bọn họ còn nhỏ, khi Dương Linh Thanh sáu tuổi rất là ham chơi, thích nhất là trốn ra khỏi Dương gia chơi đùa trong rừng. Có một ngày, nàng vô tình gặp phải một đàn dã lang, khi đó Long Thần đột nhiên xuất hiện đánh đuổi chúng nó đi, nhờ đó nàng mới nhặt về một mạng.

Long Thần bị cắn thương tích đầy mình, cả người dính đầy máu tươi, còn Dương Linh Thanh chỉ bị hù dọa sợ hãi mà thôi.

Hai người trở về Dương gia, Dương Linh Thanh không ngừng gào khóc khiến cho Dương Tuyết Tình nghĩ rằng Long Thần mang nàng ra ngoài. Cuối cùng Long Thần bị trách phạt cấm túc mấy tháng.

Dương Linh Thanh vẫn luôn tự trách nhiều năm, cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội xin lỗi hắn.

"Là do ngươi đã quên mà thôi. Thật ra ngươi đã cứu ta ba lần rồi, hơn nữa ngươi chưa từng ngã xuống lần nào cả!"

Nhìn bóng lưng Long Thần vững trải trước mặt mình, nàng tựa như nhớ lại năm mình sáu tuổi. Cũng là thân ảnh kia cầm tảng đá ngoan cường chiến đấu với dã lang, cho dù bị cắn da thịt tan nát vẫn cố gắng chịu đựng không rên rỉ tiếng nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Linh Thanh đã lệ nóng doanh tròng.

Vào lúc này, ánh mắt Long Thần đang ngó chừng Bạch Thế Thần, thực lực tên này mạnh hơn Bạch Thế Kỷ rất nhiều. Nghe đồn hắn đã chạm vào cánh cửa Long Mạch cảnh đệ bát trọng rồi.

Trên mặt Bạch Thế Thần lộ vẻ nghi hoặc nói:

"Bọn họ đều nói ngươi chỉ là Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng, không nghĩ tới ngươi đã đạt tới đệ lục trọng rồi. Ngươi quả nhiên ẩn giấu rất sâu, nhưng thực lực cỡ đó làm sao đánh lại ta?"

Long Thần gật đầu thừa nhận vô cùng sảng khoái, đây là đối thủ cường đại nhất từ trước đến giời. Thậm chí còn mạnh hơn cả Huyết Tích Vương, dù sao dã thú cũng không thể so sánh với nhân loại, trên phương diện trí tuệ, chiến kỹ, đấu pháp vẫn chênh lệch rất lớn.

Bạch Thế Thần dốc lòng tu luyện mười mấy năm, thiên phú vượt xa Bạch Thế Kỷ. Long Thần hiển nhiên không dám khinh thường.

Bạch Thế Thần nhìn sang Dương Linh Thanh ở trong rừng cây, nhất thời trong lòng nóng lên. Hắn trực tiếp nói thẳng với Long Thần:

"Ta thừa nhận ngươi là đối thủ rất mạnh. Ta chỉ có U Minh Động Thiên Chỉ là chiến kỹ mạnh nhất, hi vọng ngươi có thể sống sót qua chiêu này."

Lại là U Minh Động Thiên Chỉ?

Long Thần ngẩng đầu nói:

"Nghe nói ngươi đã có thể đánh ra chỉ thứ hai trong U Minh Động Thiên Chỉ? Không biết ta có vinh hạnh nếm thử không?"

Bạch Thế Thần hơi ngạc nhiên, hồi lâu sau mới cười nói:

"Ta hiểu ý ngươi rồi, ngươi muốn chết lừng lẫy trước mặt Linh Thanh đúng không? Nể mặt ngươi có chút can đảm, hôm nay ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi!"

Dương Linh Thanh không hiểu ý Long Thần, chẳng lẽ hắn muốn dùng một chiêu phân định thắng thua?

Chiêu thứ nhất của U Minh Động Thiên Chỉ - Hóa Ma nhất chỉ có uy lực tương đương Thương Long ấn, chỉ thứ hai làm sao hắn chống đỡ nổi?

Mặc dù nàng tin tưởng Long Thần, nhưng trái tim không tự chủ gia tăng nhịp đập.

Bạch Thế Thần chỉ muốn sớm kết thúc chiến đấu rồi hưởng dụng Dương Linh Thanh. Vì thế tinh thần hắn vô cùng hưng phấn, chuẩn bị thi triển một chiêu mạnh nhất.

Hắn thấy Long Thần ngu ngốc không sợ chết liền cười khẩy một tiếng, ngón giữa vươn ra tụ tập chân khí.

Một luồng kình khí trắng đục chậm rãi xoay vòng trên ngón tay hắn, ánh mắt Bạch Thế Thần càng thêm sắc bén.

Ngay lúc này, hắn đột nhiên phát hiện Long Thần đang nhanh chóng kết ấn, suy nghĩ trong lòng lập tức biến đổi.

"Mười mấy ngày đã luyện xong Thương Long ấn? Ta đây càng không thể lưu ngươi!"

Vừa nghĩ đến đây, Bạch Thế Thần bộc phát ra toàn bộ lực lượng của mình, một đạo kình khí cường đại áp thẳng về phía Long Thần.

"U Minh Động Thiên Chỉ - Hoàng Tuyền cửu chuyển."

Nhìn thấy một chiêu kinh thiên động địa bắn tới Long Thần, sắc mặt Dương Linh Thanh trắng bệch không còn chút máu.

Nhưng Long Thần vẫn bình tĩnh như thường, tốc độ kết ấn càng lúc càng nhanh.

Những ngón tay của hắn lần lượt đan xen vào nhau tạo thành đồ án kỳ bí, theo đó chân khí dần dần ngưng tụ thành chín đầu trường long màu đỏ.

Dương Linh Thanh chuẩn bị khuyên bảo Long Thần né tránh, lúc này nàng nhìn thấy cảnh tượng kia lập tức trợn mắt há mồm kinh hãi. Đây rõ ràng là một chiêu cường đại nhất của Dương gia.

Đọc truyện chữ Full