DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Chương 715: Phi đao lại xuất hiện (1)

Đệ tam trọng ảo cảnh bí thuật vừa ra, Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng mơ tưởng chống cự, chỉ bất quá, lấy trạng thái trước mắt của hắn, mạnh mẽ thúc dục đệ tam trọng ảo thuật, chính hắn cũng sẽ chịu trọng thương.

- Tiểu gia ta không có tâm tình cùng các ngươi chơi, cũng đi chết đi!

Hắn cao cao ngửa đầu, phát ra tiếng cười lớn bừa bãi, thanh âm lanh lảnh chói tai, lộ ra một loại điên cuồng bệnh hoạn.

Tiểu Vưu ở phía trên lo lắng bơi qua bơi lại, lần lượt đập đến đi qua, nhưng bị một cổ lực lượng vô hình ngăn cản ở bên ngoài, không cách nào nhích tới gần người nọ, nó dù sao còn ở vào ấu niên, không có lực công kích gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng nổ nát hải yêu, đột nhiên cảm giác được một cổ lực lượng ảo thuật đáng sợ hơn cưỡng bức mà đến, trong lòng nhất thời nghiêm nghị cả kinh, mới vừa rồi cổ lực lượng ảo thuật này, đã không phải hai người bọn họ có thể ngăn cản, hiện tại cổ lực lượng ảo thuật này còn hơn hồi nãy mấy lần!

- Đi mau!

Đạm Đài Lăng gấp giọng quát lên, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay bộc phát ra một cổ lực lượng cường hãn, tạo thành một đạo phòng hộ bền chắc, cùng lúc đó, sa lăng màu trắng của nàng nhẹ nhàng chấn động, một đạo thất sắc thần quang oanh kích ở trên người Diệp Thần.

Diệp Thần bị cổ lực lượng nhu hòa nhưng cường đại này oanh bay ra ngoài, khoảng cách phương hướng lực lượng ảo thuật mãnh liệt mà đến càng ngày càng xa.

Giờ khắc này, dung nhan tuyệt mỹ kia của Đạm Đài Lăng, phảng phất bị không gian cách trở, dần dần trở nên có chút mơ hồ.

Diệp Thần suýt nữa bị thất thải thần quang của Đạm Đài Lăng chấn hôn mê, trong lúc mơ hồ, Diệp Thần thấy thân ảnh thon dài yểu điệu của Đạm Đài Lăng, bao phủ ở trong bóng tối vô tận, ánh mắt của nàng không có nửa điểm khiếp sợ, chỉ có vô cùng kiên định.

Ngay cả là đối mặt sinh tử tồn vong trước mắt, nàng vẫn vô cùng tĩnh táo, đây chính là Đạm Đài Lăng!

Đạm Đài Lăng đây là bỏ qua một đường sinh cơ cuối cùng của nàng, muốn giúp mình thoát hiểm!

Trong đầu Diệp Thần cực kỳ nhanh hiện lên một bức họa, chính là ban đầu đối mặt âm hồn, ánh mắt không thôi kia của A Ly. Mặc dù Đạm Đài Lăng ngạo nghễ mà đứng, thân hình thẳng tắp giống như là một cây tiêu thương, trên mặt cũng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dư thừa, song trong lòng Diệp Thần, cũng hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, trái tim có chút đau đớn.

Bất kể là hắn, hay là Đạm Đài Lăng, làm sao có thể hèn mọn chết ở chỗ này như thế!

Diệp Thần tóc đen tung bay, mâu quang bùng lên, giận quát một tiếng, một cổ huyền khí cường đại nhập vào cơ thể mà ra, chợt dừng thân hình lại, lòng bàn tay phải ngưng hóa ra từng thanh huyền khí phi đao, hướng phương hướng lực lượng ảo thuật vọt tới bắn nhanh ra.

Cũng không trông nom có thể bắn trúng đối thủ hay không, Diệp Thần chỉ biết là, đây là cơ hội duy nhất!

Từng thanh huyền khí phi đao giống như mưa sa, hướng chỗ sâu trong hải tảo bắn nhanh đi ra ngoài.

Động tác của Diệp Thần nhanh đến cực hạn, đối với cả khu vực càn quét, huyền khí trong cơ thể không có chút nào giữ lại đổ xuống mà ra, rất nhanh liền chống đở không nối, nhưng hắn vẫn cắn răng thúc dục phi đao trong đầu, huyền khí liên tục không ngừng cung ứng đi ra ngoài.

Trong đan điền Cửu Tinh xoay chuyển thật nhanh, cũng không ngừng đối ngoại phóng thích ra huyền khí, hiệu suất cao đến kinh người.

Không biết bắn ra bao nhiêu huyền khí phi đao, huyền khí trong thân thể Diệp Thần tiêu hao không còn, tinh thần ý niệm cũng tiêu hao tới cực điểm.

Mới vừa rồi vì đối kháng ảo thuật xâm nhập, bản thân Diệp Thần cũng đã bị vây ở trạng thái tiêu hao, điên cuồng bắn ra huyền khí phi đao như vậy, loại tiêu hao này trở nên càng thêm nghiêm trọng.

Ý thức có chút mơ hồ, nhưng mà hắn biết, giờ phút này hắn tuyệt đối không thể ngã xuống, mạnh mẽ chống đở, lực lượng ảo thuật mãnh liệt mà đến kia giống như là kén tằm, đem Diệp Thần vây quanh, tựa như từng đạo châm nhỏ ghim hướng đầu óc Diệp Thần.

Đang lúc này, Mê Huyễn Bảo Châu đột nhiên hào quang tỏa sáng, từng đạo bạch quang đổ xuống ở trên người Diệp Thần, chống đở lực lượng ảo thuật.

Giữa bạch quang, một cổ hòa lực lượng nhu rót vào trong cơ thể Diệp Thần, mang theo một tia hơi thở quen thuộc.

- A Ly!

Trong lòng Diệp Thần như có vô cùng dũng khí, trong lòng Diệp Thần có rất nhiều người phải bảo vệ.

Từ mới vừa rồi một khắc Đạm Đài Lăng chấn mình kia, Diệp Thần biết, trên người của mình lại thêm mấy phần trách nhiệm.

Oanh một tiếng, trong đan điền truyền đến một tiếng nổ vang, phiến không gian vùng đan điền kia nhanh chóng khuếch trương mấy lần, Cửu Tinh cũng trở nên lớn rất nhiều, lấy phương thức riêng phần mình chậm rãi vận hành.

Trong đầu phi đao ong ong chiến minh, huyền khí giống như thác nước trút xuống, trào vào trong đan điền.

Đột phá!

Vô Thủy cảnh lục trọng!

Huyền khí trong cơ thể Diệp Thần thoáng cái lại bạo tăng lên, hắn ngưng mắt hướng nơi xa nhìn lại, sưu sưu sưu, lại là từng đạo huyền khí phi đao xuất thủ.

Lúc này ở trên hài cốt Linh Mị, người mặc áo choàng kia khẽ ngẩng đầu, thấy từng thanh phi đao hướng mình bắn nhanh mà đến, đôi môi hắn hơi liệt, một đầu lưỡi màu đỏ sậm liếm liếm khóe miệng, khinh thường hừ lạnh nói:

- Chỉ bằng mấy ngọn phi đao, cũng vọng tưởng thương tổn được ta?

Hắn tay phải hư không một nhiếp, một cổ lực lượng cường đại cuốn hướng phi đao cấp xạ mà đến kia, hắn cố gắng dùng lực lượng ảo thuật tan rã phi đao, ảo thuật của hắn đã tu luyện đến trình độ có thể khống chế vật thật!

Nhưng mà, khi lực lượng ảo thuật của hắn tiếp xúc đến những phi đao kia, chỉ thấy những huyền khí phi đao sắc bén kia phá lực lượng ảo thuật, thế tới không giảm, tiếp tục hướng về hắn bắn nhanh tới.

Người nọ lộ ra thần sắc hoảng sợ, con ngươi huyết sắc trừng đến cơ hồ muốn rơi ra, phi đao này làm sao sẽ bá đạo như thế, ngay cả lực lượng ảo thuật của hắn cũng không thể khống chế!

Chịu không được suy nghĩ nhiều, những phi đao kia đảo mắt đã đến trước mắt, dễ dàng phá tan phòng ngự bảo hộ hắn bày ra, bắn thẳng mà đến!

Hắn nghiêng người tránh phi đao, liên tiếp trên trăm đạo huyền khí phi đao một đường đinh bắn, thành tấm quét tới, thình thịch thình thịch, trên hài cốt Linh Mị nhất thời hiện đầy lỗ thủng.

- A! Hài cốt của ta!

Người nọ nhìn mười mấy lỗ thủng trên thi hài Linh Mị, phát ra tiếng rống giận dử tê tâm liệt phế, hai chân của hắn vững vàng sinh trưởng ở trên thi hài Linh Mị này, không cách nào di động, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi đao đem thi hài xuyên thủng, mắt của hắn trừng nhìn phương hướng Diệp Thần, bỗng nhiên chảy xuống một nhóm huyết lệ, nhìn thấy mà giật mình, trong thanh âm lộ ra cừu hận thấu xương, lẩm bẩm nói.

- Ngươi chọc giận ta, ngươi thật chọc giận ta!

Một lớp huyền khí phi đao kết thúc, người nọ đau lòng vạn phần nhìn lỗ thủng trên hài cốt, trong con ngươi hận ý giống như biển gầm, như muốn dâng lên.

- Hừ hừ, không có phi đao nữa sao? Ta xem các ngươi còn có thể giãy dụa đến bao lâu, ta muốn chơi chết các ngươi!

Đọc truyện chữ Full