DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 633: Đòi nợ

Một việc xảy ra làm Hướng Nhật trợn mắt. Trên giường bệnh, một gã đàn ông đang đè lên người Trứu Văn Tĩnh, mà Trứu Văn Tĩnh thì đang cố sức giãy dụa.

Hướng Nhật không nói hai lời liền thuấn di lao tới, một tay tóm lấy gã đàn ông kia hung hăng ném vào tường.

"Rầm!" một tiếng vang thật lớn, kẻ kia nằm xoài trên mặt đất. Hướng Nhật đang muốn bước tới phế luôn đối phương thì đột nhiên Trứu Văn Tĩnh kéo hắn lại.

"Hướng.Tôi không sao, đồ vật kia chưa bị hắn cướp lấy" trong tay nắm chặt gì đó, rõ ràng chính là thẻ ATM hôm qua Hướng Nhật đưa cho nàng.

Thấy bộ dáng nàng như vậy, mà quần áo vẫn còn đầy đủ, Hướng Nhật lập tức hiểu ra gì đó, gã đàn ông kia có thể là muốn cướp cái thẻ của Trứu Văn Tĩnh chứ không phải như mình đã thấy.

"Mẹ" Tiểu Ái chạy vào, ngắm nhìn kẻ nằm ở góc tường, vội vã chạy đến bên cạnh Trứu Văn Tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ hãi.

"Tiểu Ái, mẹ không sao cả" Trứu Văn Tĩnh xoa đầu con gái, thấy con gái trở về nàng cũng yên lòng, nhất thời quên hỏi việc xảy ra ở trường.

"Khụ khụ." lúc này kẻ ở góc tường rốt cục đã đứng lên, chẳng qua vừa rồi bị Hướng Nhật ném cũng không nhẹ, vừa ho khan vừa nhịn đau mới đứng lên được.

"Là ngươi!" khi thấy rõ đối phương ánh mắt Hướng Nhật lóe lên sát niệm, kẻ này không phải ai khác, chinh là người tối qua mình nhét vào thùng rác Trứu Văn Uyên, cũng là anh của Trứu Văn Tĩnh.

"Khụ khụ.Ngươi đừng tới đây!" Trứu Văn Uyên cũng nhận ra Hướng Nhật, nhất thời hoảng sợ liên tục lùi lại phía góc tường, chuyện tối qua còn khắc sâu trong đầu hắn, ngay cả đám bảo tiêu của mình cũng bị hắn dễ dàng đánh ngã, mà hắn nhớ rõ hơn cả chính là sự thống khổ khi bị kẻ đó nhét vào thùng rác.

"Ngươi còn dám tới đây, xem ra tối qua ta dạy dỗ vẫn chưa đủ nghiêm nhỉ" ánh mắt Hướng Nhật lạnh lùng, Trứu Văn Uyên này quả thực đến chết vẫn chưa chừa mà.

"Nó là em gái ta, ta không thể đến thăm sao?" dù bị ánh mắt lạnh lẽo của Hướng Nhật nhìn vào làm chân run run, chẳng qua Trứu Văn Uyên vẫn gắng gượng mở mồm.

"Thăm cô ấy? Ngươi vừa làm gì?" nghĩ tới kẻ này vừa mới làm gì đó với em gái mình, Hướng Nhật hận không thể đạp cho hắn một phát cho chết luôn đi.

Bị ánh mắt khủng bố kia nhìn chằm chằm, đáy lòng Trứu Văn Uyên càng thêm sợ hãi, ánh mắt kia làm cho hắn không dám nghi ngờ là Hướng Nhật đang đùa giỡn, dũng khí không đủ nhưng tự nhiên mồm lại nói:

"Ngươi tưởng ta muốn ở đây lắm sao? Là Trứu Văn Tĩnh.Đứa con gái này trộm thẻ ATM của ta"

"Oh, thẻ của ngươi?" Hướng Nhật cười lạnh, chỉ chỉ vào tấm thẻ mà Trứu Văn Tĩnh vẫn đang nắm chặt trong tay

"Ngươi nói là cái thẻ này?"

"Không sai, chính là thẻ ATM của ta, ta đã tìm một tuần, không ngờ là nó ăn trộm"nhìn thấy tấm thẻ lóe lên kim quang, ánh mắt Trứu Văn Uyên lộ ra vẻ tham lam, hắn biết loại thẻ vàng này, bên trong ít nhất phải có mười triệu tệ, tuy rằng Trứu gia quả thực có tiền, nhưng là của cả Trứu gia, không phải của hắn. Bình thường hắn cũng rất khốn khó, đương nhiên chỉ là bản thân hắn thôi, người thường mà được như hắn thì coi như phúc tổ bảy mươi đời rồi. Chẳng qua lòng tham không đáy, vốn hôm nay muốn cười nhạo người phụ nữ này, ai biết thấy được tấm thẻ kia, Trứu Văn Uyên nổi lòng tham muốn cướp lấy nên mới có một màn vừa rồi.

"Mẹ của tôi không trộm đồ, ông là kẻ xấu!" Hướng Nhật chưa kịp nói gì, Tiểu Ái bên cạnh đã nói giùm mẹ mình, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì tức giận nhìn Trứu Văn Uyên.

"Tiểu Ái, có chuyện gì nói với cậu sao?" Trứu Văn Uyên hung hăng nhe răng làm ra bộ dáng dữ tợn.

"Ông không phải cậu, ông là kẻ xấu!"

Trứu Văn Uyên nghẹn lại: "Ngươi."

"Sao nào, còn muốn bắt nạt trẻ con?" Hướng Nhật bước từng bước, chắn trước mặt Trứu Văn Uyên.

Trứu Văn Uyên sợ hãi Hướng Nhật thành bệnh, vừa thấy hắn liền sợ hãi lui vào góc tường, chẳng qua lại ra vẻ cao quý, hừ lạnh nói:

"Ngươi kêu nó trả cái thẻ cho ta, ta sẽ rời đi, sau này không xuất hiện trước mặt nó nữa"

"Tấm thẻ này ta thay người khác đưa cho cô ấy" vẻ mặt Hướng Nhật bình thản, dường như chẳng có chuyện gì liên quan cả.

Trứu Văn Uyên khựng lại, sau đó mặt đỏ bừng dường như là thẹn quá hóa giận, chẳng qua liếc mắt nhìn Hướng Nhật như sát thần cũng không dám tỏ vẻ nguy hiểm, chỉ có thể lanh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ trên giường bệnh.

"Ta còn tưởng ngươi kiên cường như vậy, thì ra chỉ vì một cái thẻ."

"Cút ra ngoài, nếu không hậu quả tự chịu!" Hướng Nhật tự nhiên biết câu tiếp theo của Trứu Văn Uyên không hay ho gì, hắn sẽ không để cho người phụ nữ của mình bị làm nhục như trước kia.

Đối mặt với sự khủng bố của Hướng Nhật, Trứu Văn Uyên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng liền hung hăng bước ra cửa.

"Cô muốn đổi bệnh viện không, như vậy sao được, cô không thể nào an tâm dưỡng bệnh" Hướng Nhật quay đầu, giọng nói cũng nhẹ dần.

"Không cần, tôi nghĩ đây là lần cuối hắn đến đây" Trứu Văn Tĩnh thản nhiên nói, có tấm thẻ kia chẳng khác nào thoát khỏi cực khổ, cũng không có chỗ cho Trứu gia mỉa mai, Trứu Văn Uyên cũng không đến để tự lấy thêm nhục nhã. Kỳ thực trước đó nàng lấy ra tấm thẻ này cũng để Trứu Văn Uyên biết khó mà lui, ai ngờ lòng tham của hắn lại nổi lên.

Hướng Nhật còn định nói thêm, Trứu Văn Tĩnh đã nhìn sang con gái, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

"Tiểu Ái, vừa rồi cô giáo gọi điện thoại nói con đánh bạn, có phải không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang hưng phấn của cô bé liền biến mất, cúi đầu không dám trả lời, trước đó quả thực cô bé có cào lên mặt bạn học, chẳng qua là do đối phương cướp tiền của mình, 500 đồng kia quả thực là cô bé chuẩn bị để chữa bệnh cho mẹ.

"Con thực sự đánh bạn học?" Thấy con bộ dáng làm sai của con gái, Trứu Văn Tĩnh sao không biết đáp án, cả giận mắng.

Hướng Nhật ở bên thấy không ổn, vội kéo tay nàng:

"Đừng dọa trẻ con, là thằng bé kia không đúng, cướp tiền của con bé, Tiểu Ái không cẩn thận đụng trúng nó thôi mà. Cô giáo của bọn trẻ đứng về bên kia, cho nên nói Tiểu Ái đánh người, giờ thì đã rõ rồi, không có gì đâu"

Thấy bộ dạng đáng thương của con gái, hơn nữa nghe Hướng Nhật giải thích, khuôn mặt Trứu Văn Tĩnh giãn ra, thầm thở dài một hơi rồi nhìn Hướng Nhật:

"Cám ơn!"

Hướng Nhật đoán ra nàng còn nghĩ gì đó, trong lòng có chút khó chịu:

"Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một chút, để Tiểu Ái ở lại đây nhé"

Đi ra khỏi phòng, bước sang căn phòng tinh tinh và con thỏ ngay bên cạnh, Hướng Nhật bụng đầy oán khí, lần này phải tìm con tinh tinh lấy tiền trước, sau đó mới tính kế cho tốt, vậy mới có thể làm Trứu gia sụp đổ.

Đọc truyện chữ Full