DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 637: Sung sướng thật nhiều

Ăn cơm trưa xong, Hướng Nhật đưa con gái đi học rồi gọi điện thoại cho Hác Tiên Văn, thấy nàng đã khá hơn nhiều, có thể tự mình đi lại liền dặn nàng tự chăm sóc bản thân cho tốt. Sau đó Hướng Nhật liền đi đến trường.

Bởi muốn đưa con gái đến trường nên đi sớm hơn đám Sở Sở một chút, lúc tới trường Hướng Nhật liền đi thẳng tới phòng của Nhâm chủ nhiệm.

Đầu tiên là bởi đã đi vài ngày, trở về cũng phải báo cáo với Nhâm chủ nhiệm một tiếng, thứ hai là hắn cũng biết, bình thường lúc này Nhâm đại tiểu thư thường ở đó.

Vốn định gõ cửa mới đẩy cửa vào, tuy rằng trải qua việc Hướng mẫu đến trường gặp mặt làm Nhâm chủ nhiệm chính thức thăng chức trở thành nhạc mẫu đại nhân, quan hệ tiến một bước dài nhưng vẫn phải lễ phép.

Chẳng qua Hướng Nhật bất ngờ, không ngờ mẹ vợ không ở trong phòng làm việc, mà Nhâm đại tiểu thư thì đang ngồi ở bàn làm việc của mẹ viết viết gì đó, dường như rất chăm chú, ngay cả Hướng Nhật đẩy cửa đi vào cũng không hay biết, hoặc lầm tưởng Hướng Nhật với mẹ mình nên không để ý gì, vẫn tập trung làm việc của mình.

Hướng Nhật cực kì tò mò, không rõ cô bé này làm gì mà thích thú như thế, len lén tiến đến vài bước rồi lách người ra sau Nhâm đại tiểu thư.

Cô bé kia dường như vẫn chưa biết gì, Hướng Nhật càng thêm hiếu kì, nhìn vào trong.

Chỉ thấy Nhâm đại tiểu thư đang viết gì đó vào một quyển giống như nhật kí, có ghi một đoạn tầm trăm chữ. Hướng Nhật đọc từ đầu, không ngờ là nhật kí, chẳng qua nói thực thì, văn cô bé này chuối quá, chả khác gì học sinh cấp một.

"Hôm nay tên vô lại kia gọi điện cho mình, nói là hắn đã về, mình rất mừng. Nhưng cũng vô cùng khó chịu, hắn về cũng không báo trước cho mình, cũng không cho mình đi đón. Khẳng định là cho cả đám người Sở Sở đi đón, khó trách hôm qua nghỉ đồng loạt như vậy. Hừ, cứ để mình thấy tên vô lại kia xem, mình nhất định cắn cho hắn một cái thật đau, nếu không sao mà hả cơn tức này chứ?"

Viết đến đây còn chưa xong, Hướng Nhật cảm thấy không cần xem nữa.. Có xem nữa có lẽ cũng toàn là suy nghĩ của cô bé này để làm sao "thu thập" mình thôi.

Trong lòng cười hắc hắc, Hướng Nhật vòng hay tay đến một khoảng nhất định, xác định là có thể ôm cổ Nhâm đại tiểu thư, lúc này mới đột nhiên từ đằng sau ôm chặt nàng vào lòng.

"A" đột nhiên bị người khác ôm từ phía sau làm Nhâm Quân sợ tới mức kêu thất thanh, theo bản năng giãy dụa thật mạnh.

"Quân Quân, là anh" Hướng Nhật ghé vào tai nàng nói một câu.

Trong nháy mắt thân thể Nhâm đại tiểu thư nhũn ra, miệng thở gấp, bởi nàng cảm thấy tay kẻ kia đang làm loạn ở chung quanh bộ phận mẫn cảm của mình:

"Đáng chết, anh dám dọa em"

"Oh, anh có làm gì đâu, còn nhận ra anh à?" Hướng Nhật cười hắc hắc, giả vờ nhìn vào tờ giấy nàng đang viết.

Nghe hắn nhắc nhở, Nhâm Quân mới nhận ra mình đang viết một vài bí mật riêng tư, nhanh chóng lấy tay che leenm, quay đầu trừng mắt nhìn hắn:

"ó viết gì đâu, nói thật đi, có phải anh vừa nhìn lén không?"

"Thề với trời là không!" Hướng Nhật chỉ một tay lên trời nhưng tay kia vẫn không quên tác quái.

"Còn dám nói không, nhất định là anh nhìn trộm!" Nhâm đại tiểu thư đẩy bàn tay đang sờ lung tung trên người mình ra, đứng lên ghế, ở trên cao làm nàng dễ dàng nhìn Hướng Nhật:

"Nói cho em, anh xem nhiều hay ít, đừng có nói là không xem, vào lâu như vậy mà chẳng nói chẳng rằng không một tiếng động, chắc chắn là nhìn lén. Ạnh nói nhanh, nhìn nhiều hay ít, nếu dám gạt em em sẽ cho anh biết cắn đau như thế nào".

Nói xong còn nhe răng, nhìn trông y hệt như con cún con đang tức giận vậy.

"Không có đâu, anh thực sự không thấy, với lại dù có thấy, em cũng đâu cần dùng răng trả đũa chứ?" Hướng Nhật giả vờ cười khổ.

"Nói ngay!" Nhâm Quân không tin vẻ giả vở của hắn, nhưng thấy lúc mình viết cũng không thể chỉ liếc một cái là xem được, phỏng chừng là chờ heo nái leo cây.

"Thực sự không thấy mà!" Hướng Nhật bóp tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, dù có thừa nhận cũng không sợ, dù có bị cắn cũng chả đau, nhưng hắn sợ rằng Nhâm đại tiểu thư gáy răng mất. Không để nàng nổi cơn tam bành, Hướng Nhật nắm tay nàng nói:

"Mẹ em đâu rồi?"

"Đi ra ngoài mua cơm trưa về cho em. Nhớ, đừng có nghĩ về việc em vừa hỏi."

"Em còn chưa ăn cơm?" Hướng Nhật tiếp tục giả ngu.

"Anh tưởng em giống như anh à, mỗi ngày đều có người nấu cơm chờ anh về ăn?" trong giọng nói không thiếu sự ghen tị, dù sao Nhâm Quân cũng bị mấy trò đùa nghịch của hắn làm cho quen rồi, nghĩ lại thì dù hắn có nhìn thấy nhật kí thì sao chứ? Hừ, không chừng còn tốt hơn, để cho hắn biết rằng trong lòng mình bao nhiêu ấm ức.

Hướng Nhật cười xòa, vừa mới đọc nhật kí xong cũng biết cô nàng ghen tuông đến đâu rồi:

"Quân Quân, chúng ta đã lâu không có vui vẻ rồi nhỉ?"

"Đáng ghét, lại muốn làm bậy" Nhâm Quân đỏ mặt, biết ngay người này chỉ vài câu liền chuyền sang đề tài kia, nhất là lúc này phòng học chỉ có mình mình.

"Dù sao mẹ em cũng là mẹ vợ anh mà giờ mẹ không ở đây, hay là chúng ta." Hướng Nhật chưa dứt lời, không để ý cô nàng cảm thấy bất an cố sức né tránh đã ôm cổ nàng, đem nàng đặt lên bàn.

Cũng may trên bàn làm việc không có gì, nếu không thì đã làm nàng chịu khổ rồi.

Nhìn Nhâm đại tiểu thư đang ngượng ngùng giãy dụa trên bàn, Hướng Nhật càng hưng phấn, hai tay đặt trên đỉnh tuyết phong đang nảy nở của nàng, sau đó cả hai bắt quên tất cả cuồng nhiệt quấn lấy nhau, hương thơm lan tỏa, hoan ái tràn ngập.

Hai người đang quấn lấy nhau, không ngờ đang lúc dầu sôi lửa bỏng, cửa phòng lại bị đẩy ra. Người bước vào thấy một màn náo nhiệt trước mắt thiếu chút nữa thì khụy xuống.

"Quân Quân, tiểu Hướng?" người đẩy cửa vào chính là chủ nhân căn phòng Trần Tiểu Phân, chỉ là ra ngoài mua cơm, lúc về đã khác hoàn toàn, con gái cùng con rể tương lai đang ở trên bàn nói chuyện yêu đương.

Trần Tiểu Phân cũng thầm cảm thán về thời đại của mình, đồng thời bất mãn với hai đứa trẻ, mắt thấy hai người hoảng sợ, đem cơm trưa đặt lên bàn xong lúc này mới nói:

"Hai đứa thật là, không xem giờ là lúc nào, vạn nhất có ai đó vào thì sao? Lúc đó thì ta còn mặt mũi đâu mà nhìn người khác?"

Văn phòng mình lại bị con gái cùng học sinh dùng để "trộm tình", việc này mà truyền ra thì Trần Tiểu Phân mất hết mặt mũi.

"Mẹ!" Nhâm Quân tức giận trừng mắt nhìn lưu manh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lộ ra chiếc răng nanh làm kẻ nào đó cảm thấy lạnh sống lưng. Lúc này, nàng chỉ hận không thể cắn cho tên vô lại kia một cái.

Hướng Nhật cũng cảm thấy mất tự nhiên, tuy rằng không phải lần đầu cùng Nhâm đại tiểu thư nồng nhiệt bị mẹ vợ bắt được, chẳng qua lúc trước cùng lắm là hôn hít thôi, nhưng tư thế vừa rồi quả thực là "sung sướng thật nhiều" mà.

Đọc truyện chữ Full