DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 643: Câu hỏi thứ nhất

Cũng chẳng biết hai kẻ bắt cóc này tự tin thái quá hay là ngu ngốc nữa, Hướng Nhật nhảy xuống từ cửa lầu hai mà vẫn chưa bị phát hiện, nhẹ nhàng tiến đến gần ga-ra thuận tay xử luôn mấy tên đang bàn bạc gì đó ở đây, đầu tiên dùng lĩnh vực khống chế chúng, sau đó bẻ cổ rồi mới đến bước ra gõ cửa.

Bởi nhảy xuống trước nên Hướng Nhật thấy hai kẻ này vào gara cho nên cũng chẳng lo lắng gì., quả nhiên cửa mở ra, một gã đàn ông mặc âu phục dữ tợn nhìn hắn, chẳng qua nhìn thấy gương mặt xa lạ thì trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng Hướng Nhật cũng chẳng để cho hắn thời gian mà mơ mộng mà nhào đến bóp chặt cổ hắn, ném hắn lên không trung rồi thuấn di đến gần kẻ mặc âu phục xám đang xé rách quần áo người đàn bà kia, cũng tiếp tục bóp cổ hắn ném lên trời, chỉ là hai kẻ bị bóp cổ xong liền thay phiên nhau tiếp đất một cách không mấy đẹp đẽ, người phụ nữ suýt bị xâm phạm kia, thấy kẻ nằm trên người mình bị ném đi liền nhào vào lòng chồng mình khóc sướt mướt.

Hướng Nhật thấy một màn này, đoán rằng có lẽ đây là cha mẹ của cô bé bốn mắt, chẳng qua vẫn phải hỏi cho rõ:

"Là Tang tiên sinh cùng phu nhân phải không?"

"Anh là?" Tang Nhân Đống chắn trước vợ mình xong, đột nhiên Hướng Nhật xuất hiện, tuy rằng đối phương vừa cứu vợ mình, nhưng Tang Nhân Đống sợ rằng vừa thoát khỏi miệng sói lại rơi vào miệng cọp nên vẫn có tâm đề phòng.

"Tôi là bạn học của Tang Âm, là nàng nhờ tôi đến cứu hai người"

Hướng Nhật cũng hiểu được sự cảnh giác của đối phương, dù sao những lúc thế này không phải ai cũng có thể tin tưởng.

Vừa nghe tới con gái, người phụ nữ quần áo rách rưới ló đầu ra lo lắng hỏi han:

"Con gái tôi, con gái tôi thế nào?"

"Cô ấy an toàn, các người yên tâm, lúc nữa là có thể gặp nhau"

Hướng Nhật vừa trả lời, đồng thời xách hai gã sắp nghẹt thở kia ném xuống đất, bởi có vài việc muốn hỏi nên Hướng Nhật vẫn còn lưu cái mạng chúng thêm một lúc.

"Cám ơn, cám ơn cậu" tuy rằng vẫn chưa hết hoảng sợ, nhưng người phụ nữ kia vẫn cảm ơn Hướng Nhật. Vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã tưởng như bị làm nhục trước mặt chồng mình, vốn đã chuẩn bị tự sát không ngờ người này từ trên trời rơi xuống, không những bảo vệ sự trong sạch của nàng, nghe giọng nói thì dường như đối phương còn có thể cứu cọn gái mình. Nàng không cảnh giác như chồng mình, chỉ biết ở vào thời điểm đó cứu mình, dù là ai thì cũng sinh lòng cảm kích( đó chính là lí do phụ nữ thường lấy thân báo đáp, may mà bà này lớn tuổi có chồng, không thì..)

"Đừng khách khí" Hướng Nhật thản nhiên đáp, hắn liều mình đến đây không phải để nhận sự cảm ơn. Xoay người đá vào ngực gã mặc âu phục màu xám, đối phương liền rên một tiếng.

"Trả lời ta vài điều, nếu làm ta vừa lòng, có thể ta sẽ thả các ngươi đi" hai kẻ mặc âu phục hoảng sợ, vừa rồi quả thực là đi dạo một vòng trước điện diêm vương. tuy rằng thoạt nhìn đối phương chỉ là một tên nhóc chẳng đáng chú ý, nhưng hai người đã tự mình nếm thử sự khủng bố, căn bản không hề có tâm tư phản kháng.

"Tốt, không nói gì coi như đã đồng ý" Hướng Nhật cười hắc hắc.

"Vấn đề đầu tiên: ông chủ các ngươi là ai?"

Hai gã mặc âu phục nhìn nhau, sau đó mặc sầm xuống. Tuy rằng chúng hiểu sự đáng sợ của kẻ này, chẳng qua bọn chúng cũng không dám tùy tiện tiết lộ thân phận ông chủ, bởi bọn chúng cũng đã tận mắt thấy sự khủng bố của ông chủ, đã làm thì tuyệt đối không nương tay.

"Xem ra các ngươi không nghe ta nói gì, vậy thì đành phải có chút nhắc nhở"

Hướng Nhật lạnh lùng, rút bàn chân đang đặt trên ngực hắn về, chuyển sang đặt lên chân hắn, nhẹ nhàng dùng sức ấn xuống.

"Rắc, rắc.. rắc" tiếng xương vỡ vụn là người khác cảm thấy rùng mình. Gã mặc âu phục xám sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc, chẳng qua dù hắn cố gắng há mồm cũng không phát ra được âm thanh gì, bởi trước đó, Hướng Nhật đã dùng lĩnh vực khống chế toàn thân hắn, đương nhiên kể cả âm thanh.

"Nếu trả lời vấn đề của ta thì chớp mắt, không trả lời thì mở to mắt ra, hiểu?"

Hướng Nhật tựa như một ác ma, nói xong chân lại nhẹ nhàng thêm chút lực.

Lúc này, không chỉ âm thanh "răng rắc" của xương vỡ mà còn là tiếng của cái gì đó vỡ tung ra, vẻ mặt của gã mặc âu phục màu xám càng liên tục thay đổi, nửa người đau không thể tả nổi mà mất bình tĩnh, miệng há to đủ nhét cả quả trứng gà, nhưng không kêu ra một tiếng, một màn này làm vợ chồng Tang thị biến sắc, toàn thân rét lạnh. Bọn họ nhìn rõ chân Hướng Nhật đạp vào chân hắn, thịt nát bét, chân hoàn toàn thay đổi hình dạng, nói chính xác là biến dạng, bị ép làm da nứt toác ra, máu chảy ra loang lổ trên mặt đất.

Loại thống khổ này dù kẻ nào cũng không chịu đựng nổi. Vợ chồng Tang thị sợ hãi lùi về sau, không ngờ người này dáng như thư sinh mà có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Tang Nhân Đống cảm thấy nếu trước đó đối phương sử dụng biện pháp tàn nhẫn như vậy với mình, không biết bản thân có chịu nổi hay không nữa.

Ánh mắt gã mặc âu phục màu xám giật giật, mặt tái mét nhăn nhó, trong nháy mắt đã liền đã xảy ra, rốt cuộc hắn đã được nhấm nháp cái mùi vị đau đớn tận xương tủy này.

"Tốt lắm, xem ra các ngươi đã hiểu ý ta. Chẳng qua, ngàn vạn lần đừng làm ồn, nếu không hậu quả sẽ thêm phần nghiêm trọng"

Chưa rõ ràng cụ thể tình huống trước mắt, Hướng Nhật cũng không muốn đối phương cảnh giác, cho nên chỉ cảnh cáo. Gã mặc âu phục xám vội vàng nháy mắt, tỏ ý rằng mình sẽ không phát ra một tiếng động nào. Hướng Nhật thu hồi lĩnh vực, chẳng qua vẫn cảnh giác, nếu đối phương dám há mồm ra kêu, hắn liền phát động lĩnh vực, đảm bảo âm thanh đối phương phát ra hoàn toàn bị chặn lại.

Chẳng qua hiển nhiên là lo xa, gã mặc âu phục màu xám căn bản không dám nói kêu nửa lời, cả người như vừa dưới nước lên, toàn thân ướt sũng,, do bị cơn đau hành hạ, miệng chỉ hớp lấy hớp để không khí, vẻ mặt trắng bệch không còn hột máu.

"Nếu trả lời ta sớm có phải hay không? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" Hướng Nhật lạnh lùng liếc hắn tỏ vẻ không đồng tình.

"Giờ thì trả lời câu hỏi thứ nhất của ta"

"Ông chủ chúng tôi họ Phương" gã măc âu phục xám run rẩy trả lời, giờ hắn không dám nghĩ đến kháng cự, dù bị mấy kẻ bên cạnh ông chủ giết chết, cũng tuyệt đối không thể nếm thêm một lần đau khổ như thế nữa.

"Tên!"

"Không biết.Tôi thực sự không biết, ông chủ tới bây giờ cũng không nói cho chúng ta biết tên hắn"

Dường như sợ Hướng Nhật lại ra tay, gã mặc âu phục xám vội giải thích.

Đọc truyện chữ Full