DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 653: Tình địch

Vừa điện thoại với lão già xong, thời gian cũng vừa hết tiết hai. Hướng Nhật tới phòng làm việc, cái xui là mỹ nữ lão sư không có ở đây, có thể là còn đang trên đường vì vừa mới tan lớp, không thể thoáng cái đã đến phòng làm việc được.

Hướng Nhật đứng đợi ở cửa, quả nhiên Tống Thu Hằng ôm vài cuốn sách đi tới, nhìn thấy hắn trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc và xấu hổ

"Hướng Dương, anh về rồi à"

Mỹ nữ lão sư bước nhanh tới, khuôn mặt đỏ ửng càng thêm động lòng người.

"Tiểu Tống" Hướng Nhật bước tới, đỡ lấy chồng sách đồng thời nắm lấy tay nàng.

"Hết khóa rồi à?"

"Dạ"

Còn có chút chưa quen với thân phận hiện tại của Hướng Nhật, nhưng Tống Thu Hằng cũng không rút tay ra, trên mặt càng thêm đỏ ửng.

"Chúng ta vào rồi nói"

"Được"

Hướng Nhật gật đầu, hắn cũng không muốn chuyện mình cùng mỹ nữ lão sư bị người ta biết, nếu lại có tin đồn xấu lần nữa cũng không tốt lành gì cho nàng.

Hai người bước vào phòng làm việc! Tống Thu Hằng đóng cửa lại, nhìn người kia đang ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt tài liệu xuống nhẹ nhàng hỏi:

"Anh muốn uống gì, để em lấy cho, trà hay cà phê?"

Từ ngữ ngọt ngào ấm áp này giống như một người vợ nói với chồng mình vậy.

"Có rượu không?"

Cho tới bây giờ Hướng Nhật cũng chẳng hiểu được cách hưởng thụ hương vị của cuộc sống, trà và cà phê với hắn cũng chẳng sướng bằng làm cốc nước lã.

Tống Thu Hằng lườm hắn một cái:

"Sao anh lại thích uống rượu như vậy, em chẳng nhớ là nói với anh bao nhiêu lần, uống rượu nhiều chỉ hại thân thôi"

"Được rồi. Hôm nay nể mặt em, cho anh chén trà vậy"

Hướng Nhật biết mỹ nữ lão sư quan tâm mình, thực tế thì câu vừa rồi chỉ là đùa giỡn, dù nàng có rượu thật thì Hướng Nhật cũng không phá hỏng không khí mà mỹ nữ lão sư tạo nên, trà cùng cà phê hắn chọn cái nào cũng thế cả.

"Anh có muốn rượu chỗ em cũng chẳng có"

Tống Thu Hằng đi tới cạnh bàn làm việc lấy ra một hộp trà. Lấy một cái chén màu hồng trong tủ sứ, cái chén không chút tì vết, hiển nhiên là chủ nhân sử dụng thường xuyên, hơn nữa thời gian cũng không phải ngắn.

"Dùng chén của em được không?"

Quả nhiên lời tiếp theo của mỹ nữ lão sư đã xác thực suy đoán của Hướng Nhật.

"Cầu còn chả được" Hướng Nhật cười hì hì, trên mặt hiện lên vẻ xấu xa.

Khuôn mặt mỹ nữ lão sư lại đỏ ửng lên, cầm lấy bình thủy trên bàn, pha trà xong liền bưng đến trước mặt Hướng Nhật:

"Uống đi, thử xem trình độ của em có tiến bộ hay không?"

Trong lòng Hướng Nhật thầm cười khổ, tay nghề của nàng tiến bộ hay không hắn cũng chẳng biết, nhưng có một cái không tiến bộ tí nào là trí nhớ của nàng. Hắn nhớ trước đó chính nàng đã nói với mình chẳng biết uống trà, giờ lại để cho mình thử, có nên thử chút xíu không nhỉ?

Chẳng qua trong lòng nghĩ vậy chứ hành động thì không thể nào làm thế, nếu không chắc chắn sẽ đả kích lòng tự tin của nàng, Hướng Nhật nhẹ nhàng bưng trà lên, nhấp một ngụm, làm tư thế như đang phẩm trà, sau đó giả vờ như đang thưởng thức nhẹ nhàng thốt ra một câu:

"Trà ngon!"

"Ngon thật à?" mỹ nữ lão sư lé mắt nhìn, mắt chớp liên tục, dường như đang chờ xem kịch vui.

"Có sao đâu? Rất ngon mà" Hướng Nhật thầm chột dạ, vốn ánh mắt của mỹ nữ lão sư rất nhạy bén, dường như chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt nàng.

"Anh nhá, tưởng em không biết à? Bề ngoài thì chẳng biết gì về uống trà, nói vậy không phải nịnh em chứ?"

Tống Thu Hằng nhìn bộ dạng có tật giật mình của hắn, trong lòng cực kì ngọt ngào, nếu là hắn của mười năm trước tuyệt đối sẽ không làm như vậy mà trực tiếp nói ra câu "Chả ra gì" hoặc "chả là gì so với rượu" thay cho lời bình, dù đột nhiên thay đổi quá nhiều thì trong lòng cũng tràn đầy ngọt ngào, nhưng vẫn có chút đố kị, bởi người thay đổi là con dao hai lưỡi, học được cách lấy lòng các cô nàng nên giờ không phải rất nhiều bạn gái sao?

"Em làm sao thế?" thấy vẻ mặt có chút cô đơn của mỹ nữ lão sư, Hướng Nhật cảm thấy gì đó không đúng.

"Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia của chúng ta"

Tống Thu Hằng hờ hững nói. Có lẽ sợ hắn nhìn ra gì đó nên gương mặt lại khôi phục nụ cười dịu dàng kia.

"Đã qua rồi, giờ chúng ta nên nhìn về tương lai"

Hướng Nhật cũng đang suy tư, biết mỹ nữ lão sư đang nhớ lại chuyện cũ của hai người, mà nhắc chuyện cũ thì hắn cũng nhớ ra môt chuyện, vẫn nặng lòng không biết nên nói với nàng hay không:

"Tiểu Tống, có chuyện này anh không biết có nên nói với em hay không?"

"Chuyện gì?" Tống Thu Hằng ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt khó xử ấp a ấp úng của hắn, chẳng lẽ thật sự còn chuyện giấu diếm mình mà chưa nói ra?

"Hôm qua anh trở về từ Hàn Quốc vô tình gặp một người" cẩn thận tính toán, Hướng Nhật quyết định vẫn nên nói rõ ra, việc này sớm muộn gì cũng phải công bố.

"Em biết không?" Tống Thu Hằng sửng sốt, người hắn nói hẳn là mình cũng quen, nếu không thì hắn cũng không nói nói chuyện này với mình.

"Là bạn học trước kia của chúng ta?"

"Ừm" Hướng Nhật gật đầu, trong lòng vẫn không yên, hai người trước kia ở cạnh nhau giống như kẻ thù truyền kiếp vậy.

"Em biết rõ người đó à?"

Nhìn vẻ mặt thấp thỏm của hắn, trong lòng Tống Thu Hằng càng thêm tò mò, chẳng qua nàng cũng không nghĩ ra, đột nhiên hỏi vậy chắc là đàn ông rồi.

"Không biết có coi là vậy không?" Hướng Nhật trầm tư một lúc rồi nói:

"Trứu Văn Tĩnh, em còn nhớ chứ?"

"Trứu Văn Tĩnh?"

Vẻ mặt Tống Thu Hằng khựng lại, không biết là nhớ ra gì đó mà trằm mặc cả nửa ngày mới khẽ thở dài:

"Ngươi hôm qua anh gặp là cô ấy?"

"Ừ" thấy phản ứng của mỹ nữ lão sư như vậy, Hướng Nhật cảm thấy chua chát, phải chăng mình không nên đem chuyện của Trứu Văn Tĩnh nói ra?

"Cô ấy khỏe không?" không như hắn tưởng tượng, vẻ mặt mỹ nữ lão sư rất nhanh bình thường trở lại, trên mặt hiện lên sự ân cần.

"Cũng không tính là tốt"

Hướng Nhật nói ra lời này cũng không phải giành sự đồng cảm của nàng, mà quả thực muốn nói hết cho nàng biết. Đem đầu đuôi chuyện tối qua cùng cái đêm mười năm trước kể rõ ra một lần.

Sau khi nghe xong, trên mặt mỹ nữ lão sư hiện lên sự thương xót, tuy rằng quan hệ trước đây của hai người không khác nào kẻ thù, nhưng từ bỏ nhung lụa để vất vả làm lụng nuôi sống bản thân cùng con gái, loại cảm giác này tuy rằng mình chưa trải qua nhưng cũng có thể hiểu được nó khó khăn đến mức nào và càng thêm phần bội phục ý chí kiên cường của đối phương.

"Hướng Dương, có phải anh lo em sẽ ghét bỏ nàng? Thật ra thì sau khi anh bỏ đi, em cũng đã hiểu, em tình nguyện chia sẻ anh cùng nàng chứ không muốn chúng ta phải xa cách lần nữa"

Đọc truyện chữ Full