DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 697: Trợ giúp

Lúc trở về, vẫn là chiếc taxi kia nhưng không phải lái xe lúc trước. Mà Hướng Nhật còn có thu hoạch khác. Đó chính là biết phương pháp để từ thang máy đi vào trụ sở bí mật, sau này muốn vào cũng không cần có người dẫn đường.

Lại trở về bãi đậu xe trước quán rượu kia, trước đó Hướng Nhật đã gọi điện thoạicho Dịch lão, sau khi hai người hoàn thành giao dịch thì Dịch lão lục kín đáo cho hắn.

Dịch lão lục đã ở bãi đỗ xe chờ hắn. Thấy hắn bước ra từ taxi vội vàng đon đả ra đón.

Hướng Nhật thấy hắn, liếc chiếc xe bên cạnh, thằng nhóc này lại đổi xe, không phải chiếc Audi A8 lúc đầu mà là Audi A6.

Dịch lão lục thấy ánh mắt Hướng Nhật liền tỏ vẻ lúng túng xoa tay mời Hướng Nhật lên xe.

"Mới đổi xe?" ngồi ghế lái phụ, Hướng Nhật thuận miệng hỏi, tuy Audi A6 không tồi nhưng so với Audi A8 thì chênh lệch quá lớn.

Dịch lão lục đỏ mặt, xấu hổ nói:

"Đó là xe mượn, đây mới là xe của tôi"

"Gì? Cậu chạy xe này?" cũng không phải Hướng Nhật khinh thường hắn, đường đường là con cháu Dịch gia mà đi xe này thì.

"Khụ khụ, cái này chẳng phải là do không có tiền sao?" nếu đã hỏi thì Dịch lão lục cũng không sợ mất mặt, trong lời nói bộc lộ rõ oán niệm.

"Cậu không có tiền?" Hướng Nhật tò mò, nhớ lại thì lúc trước Dịch Thiên Hành vì giúp đỡ công ty mẹ Thư Dinh mà ép nàng phải theo hắn, tiện tay là lấy ra vài trăm triệu, sao Dịch lão lục nói không có tiền? Cái này không phải quá bất công sao?

"Việc này… Tôi gọi anh là em họ được chứ?" Dịch lão lục rất muốn nói, chỉ là không biết xưng hô sao cho phải với Hướng Nhật nên hỏi.

"Sao cũng được" Hướng Nhật cũng không ngại, chỉ là cách gọi thôi.

Dịch lão lục không khách khí nữa, vẻ mặt oán trách nói:

"Em họ, cậu không biết đâu, trong nhà ra đời sớm mới có địa vị. Như bác cả, ông ấy là Tổng giám đốc tập đoàn liên hiệp Dịch thị, Bác hai là quan lớn cấp tỉnh, bác ba là Phó giám đốc,.. mà cha tôi, xếp thứ sáu nên chủ là một cổ đông trong tập đoàn liên hiệp Dịch thị thôi, thậm chí còn kém một vài người ngoài nữa. Đến bọn tôi thì càng thảm, con bác cả là anh lớn trong nhà, mình hắn nắm trong tay gần như ba phần tư tiền bạc, mà em út như bọn tôi, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều xin tứ hắn, căn bản là chẳng dám đắc tội, đắc tội hắn thì đừng nghĩ đến tiền nữa, cứ chờ mà đói há mồm ra"

"Nói vậy thì quan hệ của cậu với hắn không tốt rồi?" Nghe sự bất mãn trong giọng Dịch lão lục, làm sao Hướng Nhật còn không biết thằng nhóc này không phục Dịch Thiên Hành. Chỉ là lúc trước hắn không biết quan hệ trong Dịch gia lại phức tạp như vậy, vài con cháu Dịch gia ở ngoài nhìn oai phong nhưng ở nhà thì thấp cổ bé họng.

Dịch lão lục suy nghĩ rồi nói:

"Em họ, không phải cậu quen biết anh cả sao? Hay là cậu bảo hắn mỗi tháng cho tôi thêm ít tiền tiêu vặt? Cũng không cần nhiều. Mỗi tháng thêm 1 vạn. Tôi cảm ơn trước nhá"

"1 vạn?" Hướng Nhật giật mình, thêm 1 vạn tiền tiêu vặt. Đối với người bình thường thì đây tuyệt đối là ăn chơi như phá mả rồi, nhưng một gia tộc như Dịch gia thì như cát giữa đại dương. Sợ chưa xứng là hạt cát nữa.

"Thực sự cậu thiếu tiền đến mức đó à?" Hướng Nhật liếc mắt nhìn Dịch lão lục, hơi có chút đồng tình. Kẻ này người chả có mấy thịt, chẳng lẽ bị bỏ đói ra thành thế này?

"Nếu không thì làm sao xảy ra xung đột với thằng oắt Phương Trung Đường kia chứ?" nói đến đây, hai mắt Dịch lão lục đỏ gay, mang đầy vẻ điên cuồng.

"Phương Trung Đường?" Hướng Nhật sửng sốt, đây cũng là một cái tên lạ hoắc, mà còn là họ Phương, chẳng lẽ kẻ kia là người Phương gia?

"Là con của kẻ đối đầu, lớn hơn tôi hai tuổi" hiển nhiên Dịch lão lục không muốn nhắc đến kẻ cực kì đáng ghét này, chỉ đơn giản một câu như vậy.

"À? Phương gia?" mắt Hướng Nhật nhíu lại, mình đoán đúng, xem ra Phương gia cùng Dịch gia thù quá sâu, không chỉ thế hệ già, lớp trung niên, mà ngay cả đám thanh niên cũng không tránh khỏi, nhìn bộ dáng điên cuồng của Dịch lão lục thì hiển nhiên nếu mà cho hắn một con dao. Sợ rằng hắn sẽ lập tức vọt đến trước mặt Phương Trung Đường kia đâm chết tươi.

"Không phải vậy sao?" Dịch lão lục không hiểu vì sao Hướng Nhật hứng thú với Phương gia như vậy, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều như thế. Lại tiếp tục nói:

"Đúng rồi, em họ này, cậu vẫn chưa trả lời tôi, có thể giúp tôi nói với lão đại cho thêm chút tiền tiêu vặt không?"

"Có lẽ tôi không làm được" Hướng Nhật lắc đầu. Trừ khi bắt hắn dùng bạo lực. Nhưng mà chuyện như vậy hắn không muốn làm.

"Sao thế?" Dịch lão lục đau khổ nói.

"Tôi và hắn là kẻ thù"

"Là kẻ thù?" Dịch lão lục sửng sốt, rồi mặt hiện lên vẻ mừng rỡ cùng kì quái.

Mà lúc này Hướng Nhật thấy trên người hắn có bóng dáng của đầu củ tỏi.

"Hắn từng giành phụ nữ với tôi, kết quả bị tôi nện cho một trận"

"Cậu nói thật?" hai mắt Dịch lão lục sáng lên. Dường như còn sướng hơn cả thấy phụ nữ khỏa thân nữa.

"Tôi nhớ là cậu cũng từng bị tôi dần một trận" Hướng Nhật liếc hắn một cái, thằng nhóc này dám nghi ngờ mình?

Dịch lão lục cười xòa:

"Thì ra lão đại bị cậu đánh, tôi nói này, rõ ràng hắn đến Bắc Hải ăn chơi vì sao lại chạy về thất tha thất thểu, thì ra là bị cậu đánh. Đáng giá, thực đáng giá, dù mỗi tháng mất ngay nửa tiền tiêu vặt cũng đáng" nói xong trên mặt hiện rõ sự hả hê.

"Vừa rồi cậu nói xảy ra chuyện gì với Phương Trung Đường?" đối với biện pháp "giết 1 ngàn mất tám trăm" của Dịch lão lục, Hướng Nhật cũng không coi vào đâu, dù sao lúc này cũng không lập tức trở về khu nhà cấp bốn của Dịch gia, tiện thể nghe quá trình kết thù của Dịch lão lục cùng Phương gia tam thế tổ. Nếu có thể hắn cũng không ngại giúp đỡ một phen.

Dịch lão lục tỏ vẻ căm hận:

"Em họ, còn nhớ tên sát thủ Tân Hùng cử đến chứ? Hắn chính là con chó Phương Trung Đường nuôi, nếu không phải chủ nhân sai bảo, con chó này sao dám cắn người chứ? Mợ nó, đứa 50 vạn mà muốn mạng lão tử, thằng khốn Phương Trung Đường thực đúng là cái gì cũng tưởng tưởng ra được! Nếu lão tử có tiền, đập 500 vạn ra lấy một cái tay hắn.

Hiển nhiên lời Dịch lão lục nói phần lớn là cho đỡ tức. Nếu tính mạng của hắn giá trị chỉ bằng một phần một cánh tay của Phương Trung Đường thì hỏng.

"Khà khà, 500 vạn thôi à, cậu nói không đúng rồi, tôi sẽ cho cậu mượn, 5000 vạn cũng phải không thể" Hướng Nhật nhìn Dịch lão lục. Trong mắt lóe lên quang mang kì dị.

Đọc truyện chữ Full