DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 841: Âm hồn bất tán

Đến trưa, rốt cục Hướng Nhật đã nhận được tin của Tô Úc, nhưng nàng gọi để báo phải đi ăn cơm với khách hàng, nói đủ điều xin lỗi với hắn. Hướng Nhật cũng vờ oán trách, trêu đùa vài câu rằng nhất định đến tối phải đền bù thiệt hại xong mới thôi.

Ăn cơm cùng Tô Úc hay không hắn cũng chẳng để ý lắm, cái hắn quan tâm là không cho cô nàng họ Hoắc kia giở trò. Hắn dám chắc chín phần là lúc Tô Úc muốn về, nhất định cô nàng kia sẽ lấy cớ giữ lại. Bất đắc dĩ, hắn đành đi ra ngoài.

Sáng đã đi dạo nên hắn cũng lười ra ngoài ăn cơm, chạy thẳng đến quán ăn dưới lầu xử lí. Tại tầng 10 nhà hàng, lúc Hướng Nhật xuống, bởi lúc này là buổi trưa nên người tương đối nhiều.

Nhân viên phục vụ dẫn hắn tới một chiếc bàn vừa dọn dẹp xong, cách chỗ Hướng Nhật chừng 5,6 dãy bàn có hai bóng người quen thuộc, lập tức cất điện thoại đi. Hai kẻ đó không hề xa lạ, là Buck và Hainke lúc trước gặp trong thang máy. Bên cạnh còn một người châu Á da vàng, mắt đen, có lẽ là người Hồng Kông. Có thể ở cùng hai trùm ma túy cùng vẻ mặt nịnh bợ của hai kẻ kia, Hướng Nhật cũng cảm thấy tò mò về thân phận đối phương.

Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, nhà hàng lại rộng, nhiều người vừa dùng cơm vừa nói chuyện nên Hướng Nhật chẳng nghe được bọn họ nói gì, đành nhìn khẩu hình miệng mà suy đoán.

Trực giác nói cho Hướng Nhật biết, nhất định là đám người kia đang bàn về chuyện hắn nghe được trong thang máy, nếu biết thêm thông tin… Ít nhất cũng vạch ra kế hoạch rõ ràng, xem có thể hớt tay trên một lần nữa hay không. Đối với việc này Hướng Nhật bắt đầu bị nghiện rồi. Mà gần đây tiêu pha tốn kém, không kiếm thêm thu nhập sớm muộn gì cũng đổ thóc giống ra mà ăn.

Vài bàn ăn gần chỗ Hainke đã có người, Hướng Nhật muốn dùng tiền để đổi một chỗ bất kì, nhưng hành động này quá phô trương, rất dễ khiến đám người kia chú ý. Chẳng lẽ trơ mắt ngồi nhìn? Hắn không muốn từ bỏ, cảm thấy bất đắc dĩ, hắn xúc động chỉ muốn tóm cổ Hainke ép hắn nói ra rốt cuộc có kế hoạch gì ở Hồng Kông. Nhưng như vậy sẽ bứt dây động rừng, chắc chắn sẽ khiến kế hoạch hớt tay trên đổ bể.

Cứ đánh bạc một lần, thương lượng với khách ở gần chỗ đám Hainke để bọn họ nhường chỗ, ăn no rồi rời đi chắc hẳn sẽ không khiến bọn Hainke chú ý chứ?

Hướng Nhật gọi nhân viên phục vụ tới, việc này hắn sẽ không tự đi làm, như vậy mới giảm bớt sự chú ý tới mức thấp nhất, đám Hainke cũng sẽ không ngờ có người để nghe trộm mà trả giá lớn như vậy.

- Tiên sinh, ngài cần gì ạ?

Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.

- Làm phiền anh một chút…

Hướng Nhật nhìn về phía Hainke, nói ra yêu cầu của mình, thấy Hainke đứng dậy, nói với hai người kia gì đó rồi đi ra.

Đó là… Hướng Nhật trợn mắt há mồm, Lý Trinh Lan, tại sao nàng lại ở đây? Nhìn kĩ đôi nam nữ ngồi bên cạnh, chẳng phải là cha mẹ nàng sao? Do vừa rồi quay lưng lại, Lý Trinh Lan bị cha mẹ che khuất nên hắn cũng không thấy họ. Đã có người quen thì không cần đổi chỗ nữa.

- Tiên sinh, tiên sinh…

Nhân viên phục vụ khẽ gọi. Hướng Nhật quay lại:

- À, là thế này, tôi thấy người quen bên kia, có thể dời sang bên kia được chứ?

Nói xong Hướng Nhật liền móc một ngàn đô la HK ra.

- Được, tiên sinh.

Một ngàn đô la HK tương đương với ¼ tháng lương rồi, nhân viên phục vụ thản nhiên gật đầu.

- Làm phiền anh.

Hướng Nhật đứng dậy, đi về phía gia đình Lý Trinh Lan. Để tránh đám Hainke chú ý, hắn đi vòng sang một bên.

- Bác trai, bác gái. Thật trùng hợp!

Hướng Nhật làm vẻ bất ngờ, dừng lại chào hỏi.

- A, thì ra là cậu!

Hai vợ chồng Lý gia mừng rỡ nhìn Hướng Nhật, đối với cậu con rể này họ cực kì yêu thích, Lý mẫu vội vàng kéo Hướng Nhật ngồi xuống.

- Đúng lúc, ngồi xuống cùng ăn cơm nào.

Tất nhiên Hướng Nhật không từ chối, vội vàng ngồi xuống, khẽ liếc nhìn đám Hainke, thấy đối phương không chú ý, thậm chí Hainke vẫn đang nói gì đó với người Hồng Kông. Mơ hồ truyền tới âm thanh, là tiếng Pháp.

- Trinh Lan đâu ạ?

Hướng Nhật quay lại, để có thể nghe rõ ràng hơn, biểu hiện cũng làm vừa lòng Lý phụ, Lý mẫu.

- Con bé đi toilet, sẽ về ngay. Đúng rồi, cháu cũng ở trong khách sạn này sao?

Lý phụ, Lý mẫu càng nhìn càng vừa lòng về Hướng Nhật, thực ra trước đó họ không ở khách sạn 5 sao, nhưng có số tiền Hướng Nhật đưa cho nên tầm mắt cũng rộng hơn, muốn hưởng thụ cảm giác của kẻ có tiền nên mới chuyển tới khách sạn 5 sao này.

Hướng Nhật không ở cùng chỗ, họ ở tầng 16, hôm nay vừa chuyển tới.

- Đúng rồi, hai bác cũng ở đây sao?

Nghe Lý mẫu hỏi xong hắn liền biết họ cũng ở nơi này, chỉ là không biết họ vừa tới.

- Chúng ta ở phòng 1606 với 1607, Trinh Lan ở một mình.

Lý mẫu ám chỉ cực kì tinh tế.

- A, cháu ở trên một tầng, là tầng 17.

Hướng Nhật cũng không nói số phòng mình, hắn hiểu rõ sự nhiệt tình của hai vợ chồng Lý gia, cùng với 100 triệu lúc trước rất có thể họ sẽ mang Trinh Lan tới phòng hắn hỏi thăm, nếu gặp phải Tô Úc…. Vậy thì có giải thích cũng chẳng ai tin.

- Trinh Lan về rồi kìa.

Lý phụ chỉ chỉ. Hướng Nhật quay lại, quả nhiên là Lý Trinh Lan đáng đi tới. Quần áo cũng đã đồi, là một bộ đồ thể thao bó sát tôn lên vóc dáng uyển chuyển cùng đường cong hoàn mỹ trên thân thể nàng, làm nổi bật lên nơi bí ẩn ở phía dưới, lộ ra đôi chân thon dài tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác hẳn với sự mạnh mẽ trước kia.

Hiển nhiên Lý Trinh Lan cũng thấy Hướng Nhật, ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ cùng phức tạp. Có lẽ nàng cũng không ngờ được, vừa đi vệ sinh xong tại sao kẻ này lại như âm hồn bất tán xuất hiện chứ?

Đọc truyện chữ Full