DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 863: Gặp lại Phương nữ yêu( Thượng)

- Vương Quốc Hoài, ngay cả đàn em của mình mà cũng không quản được, vậy để tôi dạy dỗ dùm cho.

Hiển nhiên gã đeo kính râm biến Hướng Nhật là tiểu đệ của Vương Quốc Hoài, đương nhiên hắn hiểu hai người chẳng thể có quan hệ này, làm gì có dạng đàn em mà tùy tiện ngồi ngang hàng trong nhà lão đại chứ? Nhưng hắn vẫn nói ra.

Một là chọc phá quan hệ của Hướng Nhật và Vương Quốc Hoài, hai là tìm lí do khiến Vương Quốc Hoài ra tay. Lúc ấy sẽ xử lí Vương gia mà không bị nói này nói nọ, dù Hồng Hưng là băng nhóm đứng đầu Hồng Kông nhưng vô cớ giết người chắc chắn sẽ bị các tổ chức khác bất mãn.

- Hắn là khách của tôi.

Vương Quốc Hoài bình thản giải thích, ánh mắt nhìn gã đeo kính râm tựa như thấy một kẻ đã chết, mà ngươi đã muốn chết sớm thì ta cũng không cản.

- Sơn Kê, tới!

Gã đeo kính râm mặc kệ khách khứa gì, tóm lại hắn chỉ muốn diễn cảnh dạy dỗ người khác trước mặt Vương Quốc Hoài, như vậy mới đủ kích thích. Chẳng phải ngươi nói hai chữ Hồng Hưng chưa đủ phân lượng sao? Tốt thôi, ta sẽ cho ngươi biết rốt cục nó có bao nhiêu "phân lượng".

Sơn Kê cũng chính là gã Kê ca đầu trọc, hắn cực kì căm hận Hướng Nhật nhưng lại không dám ra tay. Lúc này lão đại đã chĩa súng vào thì đối phương sẽ chẳng thể phản kháng. Dù lão luyện cỡ nào cũng đâu thể so với vũ khí tối tân chứ?

Nghĩ vậy Kê ca liền cười khẩy nhìn Hướng Nhật, hung hăng vung tay đánh tới.

- Bốp!

Âm thanh chúa chát vang lên nhưng dường như lớn bất thường khiến người chung quanh cũng cảm thấy sởn da gà. Nhưng Hướng Nhật mới là kẻ ra đòn, Kê ca đã bị hắn táng cho một bạt tai bay ra xa vài mét. Cũng may phòng khách Vương gia khá rộng nên Kê ca lăn một quãng rồi bất tỉnh trên sàn.

- Mày dám ra tay?

Gã đeo kính râm tỉnh ra, Hướng Nhật lại dám đánh người của hắn? Chẳng lẽ thằng ranh này không thấy khẩu súng trên tay hắn sao? Hắn tưởng cầm súng trên tay Hướng Nhật sẽ không dám phản kháng nhưng sự việc ngoài dự đoán của hắn, chẳng những phản kháng mà tiểu tử đại lục này còn đánh người của hắn thê thảm.

- Có gì mà không dám?

Hướng Nhật nhìn đối phương, nếu không phải lo lắng cảnh sát Hồng Kông gây phiền toái thì lúc này thằng Kê ca trọc đầu đã về với ông bà rồi.

- Mày không thấy cái gì đây sao?

Gã đeo kính râm tức điên lên, kích động quơ quơ khẩu súng trên tay.

- Hả, không phải là khẩu súng đồ chơi sao?

Hướng Nhật chỉ chỉ khẩu súng trên tay đối phương

- Súng đồ chơi? Mày cho rằng nó là đồ chơi thật sao?

Gã đeo kính râm trợn mắt nhưng dường như đã tìm ra nguyên nhân vì sao Hướng Nhật không sợ vũ khí của hắn.

- Tốt, tao sẽ cho mày thử xem đây có phải đồ chơi hay không.

Nói xong hắn liền chĩa súng vào chân Hướng Nhật, bóp cò súng. Dưới sàn nhà lập tức xuất hiện vết đạn, làn khói xanh nhàn nhạt tỏa ra. Hiển nhiên có thể kết luận nó không phải đồ chơi.

- Dù là thật thì đã sao?

Hướng Nhật không thèm nhìn vết đạn khinh thường nói. Đương nhiên hắn không nghĩ nhị đương gia của một băng đảng xã hội đen mà cầm đồ chơi dọa người, nhưng trong mắt hắn, thật vả giả chẳng khác gì nhau.

- Không phải công phu của mày lợi hại sao? Mày chống được đạn không?

Nhả đạn xong gã đeo kính râm liền trở nên bình tĩnh, dù lời lẽ Hướng Nhật khinh thường nhưng hắn vẫn tiếp tục uy hiếp.

- Có thể đỡ đạn hay không thì thử mới biết được.

Hướng Nhật cười nhạt, rất nhanh ánh mắt lạnh đi.

- Biết không, tao ghét nhất là bị kẻ khác cầm súng uy hiếp, kẻ như vậy luôn có kết cục rất thảm.

- Đánh người của tao cũng chẳng có kết cục tốt. Tưởng ở Vương gia tao sẽ không dám nổ súng sao?

Gã đeo kính râm tưởng Hướng Nhật cậy Vương gia nên không sợ mình nổ súng.

- Mày có thể bắn, nhưng tao cảnh cáo, nếu thực sự nổ súng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Với thực lực Hướng Nhật hoàn toàn có thể đoạt súng trước khi đối phương kịp hành động, nhưng như vậy quá nhàm chán, cái hắn muốn là khiến đối phương hối hận vì đã nổ súng.

Gã đeo kính râm bị Hướng Nhật chọc giận, ở Hồng Kông hắn chưa từng gặp kẻ kiêu ngạo như vậy, trước kia chỉ hắn uy hiếp kẻ khác và đối phương chỉ biết run rẩy, không hề dám phản kháng.

- Vương Quốc Hoài, ông thấy rồi đấy, thằng đàn em của ông chọc vào tôi, quy củ giang hồ ông cũng đã rõ, dù tôi nổ súng cũng là do hắn chuốc lấy.

Gã đeo kính râm trầm giọng nói với Vương Quốc Hoài, còn quy củ cái khỉ mốc, tiểu đệ của thế lực yếu chọc vào lão đại bang phái khác dù có chết cũng chỉ trách hắn gieo gió gặt bão.

Đây là luật bất thành văn của giới giang hồ Hồng Kông, cũng là để bảo vệ kẻ đứng đầu. Nhưng kẻ lập ra quy củ này hiển nhiên không nghĩ tới việc tiểu đệ thực lực cường đại khiến thế lực hai bên không chống nổi, vậy vai vế ra sao cần phải xem xét.

- Tôi lặp lại một lần nữa, đây là khách của tôi. Uy ca, tôi nhắc nhở cậu, có nên vì việc nhỏ mà tức giận như vậy không?

Vương Quốc Hoài thản nhiên nói tựa như chẳng hề lo lắng tới an toàn của khách. Gã đeo kính râm hừ lạnh, lời Vương Quốc Hoài càng khiến hắn quyết tâm, hắn không dám nổ súng giết chết Hướng Nhật, như vậy sẽ rất phiền. Nhưng khiến đối phương bị thương thì cũng chẳng sao cả.

- Thằng ranh đại lục, ta sẽ thử xem mày có ngăn được đạn hay không?

Vừa nói họng súng vừa chĩa vào chân phải Hướng Nhật khẽ bóp cò.

Đọc truyện chữ Full