DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 884: Lực bất tòng tâm

- Chuyện này sao cô lại tìm tôi, đi tìm luật sư đi.

Hướng Nhật nhíu mày, thực ra hắn muốn giúp cũng không xong, hiện giờ cảnh sát Hồng Kông đang theo dõi hắn, đương nhiên Hướng Nhật không muốn rước thêm phiền toái.

- Ở đây tôi chỉ quen mình anh.

Khoé mắt Lý Trinh Lan đỏ hoe, nước mắt như hoa lê đái vũ nhìn Hướng Nhật. Nhìn dáng vẻ yêu kiều của tiểu mỹ nữ Hướng Nhật không đành lòng cự tuyệt, đành thở dài nói:

- Được rồi, tôi cùng cô đi xem một chút, nhưng lần này tôi giúp thì cô phải nhớ rõ, cô nợ tôi một cái ân tình, sau này phải khách khí với tôi một chút.

Lý Trinh Lan cuống lên nên không ngừng gật đầu, chẳng còn suy nghĩ được gì. Mặc kệ tất cả, trước tiên phải cứu cha mẹ ra rồi tính, nàng vội nhảy lên giường lôi Hướng Nhật một cách "dã man" ra ngoài.

- Chờ đã, tôi phải thay quần áo.

Hướng Nhật lao vội vào phòng tắm, vẩy nước vài cái rồi mặc quần áo đi ra. Lý Trinh Lan đang lo lắng nên chẳng thèm quan tâm tới vấn đề "nam nữ thụ thụ bất thân nữa", cứ vậy lôi kéo Hướng Nhật đi ra. Toàn bộ cảnh tượng bị Hoắc Vãn Tình và La tỷ nhìn thấy không sót chút nào.

- Hoắc tổng, cô đã thấy rốt cục hắn ta hoa tâm tới mức nào rồi đấy.

Bởi không nghe được tiếng nói chuyện nên La tỷ hiểu lầm quan hệ giữa Hướng Nhật và Lý Trinh Lan, dù hai người chẳng có vấn đề thì nàng cũng sẽ vu oan.

- Cô gái kia chẳng có gì với hắn.

Hoắc Vãn Tình từng gặp Lý Trinh Lan, lại nói chuyện với đối phương nên nàng hiểu. Lý Trinh Lan chẳng có chút tình cảm nào với tiểu sắc lang, thậm chí nàng còn vô cùng chán ghét hắn. Tìm tiểu sắc lang đoán chừng đã có chuyện xảy ra.

- Chúng ta thử đi xem một chút.

Hoắc Vãn Tình quyết định.

- Hoắc tổng…

La tỷ muốn thọc gậy bánh xe nhưng Hoắc Vãn Tình đã ngắt lời:

- La tỷ, chị ở lại đây, tôi đi một mình là được rồi.

La tỷ bất đắc dĩ, dù nàng là dị năng giả thực lực cường đại, phẩy tay liền coi mạng người như cỏ rác nhưng với người bình thường như Hoắc tổng lại chẳng biết làm sao, dù gì thì nếu không có Hoắc tổng thì cũng sẽ chẳng có nàng như bây giờ.



Kể cũng khéo, nơi cha mẹ Lý Trinh Lan bị đưa tới là khu cảnh sát địa phương, Hướng Nhật đã tới hai lần, mà trùng hợp hơn cả là khi hắn cùng Lý Trinh Lan vừa bước vào cảnh cục đã gặp người quen, đội trưởng Lâm Tử Anh.

- Sếp Lâm, xin chào!

Hướng Nhật chủ động chào hỏi, tuy hắn cảm thấy Lâm Tử Anh không ưa gì mình nhưng đối phương cũng vì công việc chứ không phải tư tâm, hai người cũng không có cừu hận gì, gặp nhau chào hỏi là việc rất bình thường.

Lý Trinh Lan thấy Hướng Nhật quen biết người trong cảnh cục, mà thân phận đối phương hình như rất cao nên nàng cũng cảm thấy khá hơn. Nàng lại không biết quan hệ giữa Hướng Nhật và đối phương chẳng tốt lành gì, có lẽ dùng từ "cừu địch" thì đúng hơn. Chẳng hiểu khi biết sự thực này rồi nàng có còn muốn Hướng Nhật giúp đỡ nữa hay không.

- Sếp Lâm, gặp người quen thật tốt quá, hôm nay tôi có việc nhờ ông đây.

Gặp "người quen" mà không lợi dụng thực lãng phí. Mặc dù Lâm cảnh quan chỉ hận không thể "gong cổ" Hướng Nhật lại nhưng dù gì thì đối phương cũng chẳng làm gì được hắn, lợi dụng một chút cũng chẳng mất gì.

- Không biết tôi có thể giúp gì Hướng tiên sinh?

Lâm Tử Anh cũng cảm thấy buồn nôn khi nghe Hướng Nhật nói, người ngoài không biết mà nghe cuộc đối thoại của hai người có lẽ sẽ nghĩ đến quan hệ cực kì thân thiết, người trong cuộc mới hiểu rõ quan hệ này rốt cục là gì, có lẽ đã đạt tới mức "như nước với lửa", chẳng hiểu đối phương vì sao lại không biết xấu hổ tới nhờ vả đây? Hướng Nhật chỉ Lý Trinh Lan ở bên cạnh:

- Là về vị tiểu thư này, cha mẹ nàng bị đưa về trụ sở của các ông để " hỗ trợ điều tra".

Hướng Nhật cố ý nhấn mạnh bốn từ cuối cùng, dụng ý cực kì rõ ràng.

- Hả?

Lâm Tử Anh nhíu mày nhìn Lý Trinh Lan, ánh mắt hơi chút thất thố nhưng rất nhanh đã thu lại. Đáng tiếc Lý Trinh Lan chẳng hiều cả hai nói gì, chỉ biết ở bên lo lắng suông. Hướng Nhật cười nhạt:

- Giới thiệu qua một chút, đây là đồng nghiệp của ông, nhưng nàng làm việc tại Hàn Quốc.

- Hả?

Lâm Tử Anh nhăn mặt:

- Cha mẹ nàng là người Hàn Quốc?

Hỏi xong liền cảm thấy mình hỏi ngu, cha mẹ đối phương đương nhiên là người Hàn Quốc rồi, Lâm Tử Anh càng thêm cẩn trọng, đã liên quan tới người nước ngoài thì lại dính dáng tới vấn đề ngoại giao, một đội trưởng nhỏ bé như hắn không gánh nổi.

- Sếp Lâm, chúng ta gặp rắc rối, cần một người biết tiếng Hàn làm phiên dịch.

Một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi chạy tới báo cáo.

- Xảy ra chuyện gì?

Lâm Tử Anh liếc Hướng Nhật cùng Lý Trinh Lan, trực giác mách bảo hắn việc này có liên quan tới chuyện Hướng Nhật hỏi.

- Là thế này, sáng nay chúng tôi nhận được thông báo có người ở cửa hàng trong trung tâm mua sắm trắng trợn dùng tiền giả đã bị chúng tôi bắt được, nghi phạm là cặp vợ chồng Hàn Quốc.

Nhân viên cảnh sát trẻ giải thích.

- Cặp vợ chồng Hàn Quốc?

Sắc mặt Lâm Tử Anh trầm xuống, vụ án liên quan tới người nước ngoài rất khó xử lí.

- Chứng cứ đầy đủ không?

- Không chỉ chứng cứ, còn có rất nhiều nhân chứng, lúc ấy hai vợ chồng Hàn Quốc đang giao dịch cùng người khác.

Nhân viên cảnh sát gật đầu.

- Tốt, vụ án này tôi đích thân xử lí, cậu đi làm việc khác đi.

Lâm Tử Anh liếc Hướng Nhật khoé miệng nhếch lên tỏ vẻ đắc ý, có chứng cứ và nhân chứng thì hắn không cần cố kị "tình nghĩa" giữa hai bên, cứ làm đúng pháp luật là xong.

- Hướng tiên sinh, việc này tôi cũng là lực bất tòng tâm rồi.

Đợi cấp dưới ra ngoài Lâm Tử Anh mới tỏ vẻ khó xử, lấy lí do để thoái thác.

- Sếp Lâm, có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra không? Tôi đến vội nên chưa biết rõ mọi chuyện.

Hướng Nhật híp mắt, hắn không nghe rõ đoạn đối thoại bằng tiếng địa phương của Lâm Tử Anh cùng gã cảnh sát kia nhưng cũng đoán được sơ sơ, nhất định là liên quan tới cha mẹ Lý Trinh Lan, dường như cực kì bất lợi với cha mẹ nàng.

Đọc truyện chữ Full