DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 920: Nuôi cả

Điều đó không có khả năng! Suy nghĩ đâu tiên trong đầu Simon là hôm này là ngày Cá tháng tư, bị người ta cho ăn quả lừa, nhưng nhìn thấy vợ mình cũng biểu hiện ra thần sắc không thể tin được, ngay lập tức ý thức được vấn đề, đầy không phải là người ta đùa với họ, mà là sự thực.

Ngẫm lại thì trợ lý đạo diễn Pierce có thể gọi sai số sao? Cũng sẽ không đùa bọn họ như thế chứ? Mà song phương có thể nói là hoàn toàn không quen biết gì nhau. Mặc dù nhìn đối phương chỉ là một trợ lý nho nhỏ, nhưng với cái thân phận ấy thôi bọn họ cũng không thể sánh bằng rồi, bình thường xin làm quen còn không được nữa là.

Hướng Nhật rõ ràng đã nghe thấy hết thảy nội dung cuộc nói chuyện kia, một bên thầm khen Pierce hành động nhanh chóng, một bên cười lạnh mà nhìn sắc mặt đại biến đồng thời lộ ra tay chân luống cuống của vợ chồng Simon:

"Thế nào, sao hai vị hiện tại vẫn còn chưa đi?"

Vợ chồng Simon cảm thấy hết sức xấu hổ đồng thời cũng cảm thấy rất rất khó chịu, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận của sự lăng nhục, chỉ là... Ngẫm lại một cuộc gọi là có thể liên hệ với một đạo diễn lớn như Pierce, đồng thời còn hủy đi cơ hội tham dự yến tiệc của bọn họ như vậy... Dù hắn là người da vàng, cũng đã được bọn họ xếp vào trong danh sách những người không thể đắc tội rồi.

Phải biết rằng, bọn họ để lấy được cơ hội tham dự bữa tiệc này, cũng phải rất cực khổ mới mấy được a. Không nói đến việc phải nhờ vả bao nhiêu người, riêng cái khoản quyên góp từ thiện "vào cửa" đã làm bọn họ rất xót ruột rồi.

Đương nhiên, bọn hắn làm vậy không phải là để đi xin chữ kí của đạo diễn Pierce, mà là để hướng đạo diễn giới thiệu giới thiệu sản phẩm hàng hóa của mình – để có thể đưa sản phẩm lên trên màn ảnh nhỏ (Khiết: của ông bà này thì phải là đưa lên bông hoa nhỏ), đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm ấy.

Nếu như có thể bởi vậy mà thiết lập tốt mối quan hệ với đạo diễn Pierce, thậm chí có thể kí kết hợp đồng với đạo diễn Pierce, vậy lần này coi như đã thành công rồi, số tiền bỏ ra đầu tư cũng rất nhanh có thể thu về túi được a.

Đáng tiếc, mơ ước viển vông của họ chỉ vì một cuộc gọi của Hướng Nhật mà coi như đã tan thành mơ ước viển vông thật sự rồi.

Nghĩ tới việc này, Simon đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhìn Hướng Nhật ngoại trừ vẻ xấu hổ bên ngoài, trong giọng nói đã có thêm một chút nịnh nọt: "Cậu quen biết đạo diễn Pierce?"

"Có quen biết, bất quá không tính là quen thuộc lắm." Hướng Nhật ngược lại không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại có thể biết co biết ruỗi, thay đổi đi tính cách nóng nảy trước đó, thay vào đó là khuôn mặt trở nên biểu cảm dần. Bởi vậy có thể thấy được, ông chú của Alice là người thích mềm không ưa cứng rắn, rõ ràng trước đó còn hung hăng càn quấy không ai bì nổi, hiện tại lại trở nên cẩn thận dè dặt như vậy.

Lời Hướng Nhật vừa nói, vợ chồng Simon hiển nhiên sẽ nghĩ là hắn nói dối. Không quen? Điều này có thể sao? Muốn thật sự không quen như lời nói đó…, sẽ được đạo diễn Pierce gọi điện thoại tới sao? Không quen như thế mà nói…, sẽ chỉ vì cuộc điện thoại kia mà đá bọn họ ra ngoài bữa tiệc sao?

Bọn hắn cũng không phải là người ngu. Trên thực tế, nếu để cho bọn hắn biết rõ quan hệ của Hướng Nhật đối với đạo diễn Pierce chỉ phát sinh trong có nửa ngày, thì không biết họ sẽ có cảm nghĩ như thể nào a. (Khiết: haha)

Chỉ là bọn có đánh chết bọn họ cũng sẽ không hình dung được loại quan hệ này, chỉ biết Hướng Nhật là đang trả thù hành động trước kia của bọn họ, cho nên biết Hướng Nhật sẽ không nói thật, trong thời gian ngắn cũng không biết nên làm như thế nào để tiếp lời.

Một màn biến hóa nhanh chóng của vở hài kịch này, đã làm vụt tắt vẻ kiêu ngạo của vợ chồng Simon, cũng làm cho vợ chồng Adward kinh ngạc không thôi. Bọn họ từ đầu tới đuôi vẫn chăm chú theo dõi diễn biện sự tình, không thể tưởng được người bạn Trung Quốc này của Alice lại quen biết với đạo diễn Pierce, hơn nữa giao tình của họ chắc hẳn cũng không cạn. Đồng thời trong nội tâm cũng xuất hiện chút vui vẻ không rõ ràng lắm (thù này đã được báo ^^), vừa mới rồi vợ chồng Simon chuẩn bị rời khỏi đây để cho bọn họ vô cùng xấu hổ, nhưng giờ tốt rồi, người xấu hổ không phải là bọn họ.

Chính Alice cũng cảm thấy có chút không tin nổi, từ lúc nào mà Hướng Nhật lại quen biết với đạo diễn Pierce vậy? Đây chính là một đạo diễn huyền thoại a. Mà bây giờ đối với cảnh ngộ của vợ chồng Simon, Alice không có tâm tư như cha mẹ mình, mà nàng cảm thấy thống khoái không thôi, chính là như vậy, đây có thể coi như là nhất khẩu ác ý. (Biên: Chắc ác giả ác báo chăng – không thì mong pác nào sửa lại)(Khiết: cái này ta cũng k bik biên ntn nữa, thôi kệ).

Bất quá dưới bầu không khí có chút xấu hổ này, đều là người một nhà, cân nhắc đến sau này còn có thể tới lui với nhau, Alice cũng không tỏ ra quá đáng "đánh chó vào đường cùng", bước tới trước mặt Hướng Nhật phá vỡ bầu không khí càng ngày càng ngột ngạt đi:

"Jack, em nghĩ chắc hẳn bụng anh đang đói lắm ha, tới dùng cơm đi. Biết hôm nay anh tới, mẹ em đã dụng tâm chuẩn bị bữa tối rồi, phải biết rằng mẹ làm món salad mà ngay cả đầu bếp nổi danh cũng thua xa đó nha."

"Ân, anh muốn ném thử tài nghệ phi thường của dì Sophia xem sao, vừa mới ngoài cửa đã ngửi thấy mùi vị thơm ngon đến nhỏ dãi rồi." Hướng Nhật sửa đổi cách xưng hô, bên cạnh vợ chồng Simon vẫn còn đứng đó, không thể biểu hiện với cha mẹ Alice quá lạnh nhạt. Hơn nữa hắn biết không thể để cho không khí như vậy kéo dài thêm nữa, tất cả đều là khách ở đây, có "nhạc phụ nhạc mẫu tương lai" trong nhà, cũng không thể gây sự quá mức được. Cứ như vậy, bâu không khí quỷ dị trước đó coi như đã được phá vỡ rồi.

Adward thân là chủ nhà, ho nhẹ một tiếng, hướng tới vợ chồng Simon đang đứng cạnh của mà không biết nên đi hay ở lại nói:

"Simon, Eva, cùng đi vào a." Ông nói như vậy, cũng là để tìm lại một chút tôn nghiêm của người anh.

Vợ chồng Simon liếc mắt nhìn nhau, cũn không biết nên lựa chọn như thế nào nữa, đi về hay là vào cùng ăn bữa tối với ông anh. Chỉ là ánh mắt không dám cùng Hướng Nhật tiếp xúc, ngẫu nhiên đối mặt cũng có chút lấp lánh rùi vụt mất.

Hướng Nhật ngược lại cũng không nói gì, về phần lúc nãy muốn cho hai người nói xin lỗi mình hắn cũng không chủ động đề cập tới nữa, cũng không thể ở ngoài cửa bức hắn phải xin lỗi được. Đây chính là chú của Alice, là em của "nhạc phụ tương lai". Chuyện này vẫn là cho Alice mặt mũi đi, coi như là không có chuyện gì phát sinh, dù sao cũng đã giáo huấn qua bọn họ rồi.

Món chính của bữa tối là thịt bò xông khói, phối hợp với cả nước sốt đầy mĩ vị, đúng là rất ngon. Chỉ là hắn không có thống thống khoái khoái ăn như lúc bình thường, chỉ vì Hướng Nhật ngồi đối diện với Alice, mà nàng liên tiếp hướng hắn nháy mắt, thậm chí còn dùng chân ở dưới bàn ăn đá hắn. (Rio: Con gái dạo này cũng nói là quá "bá đạo" chắc là muốn nhanh về nhà chồng quá đây muh, bất quá ta thích).

Hướng Nhật biết rõ Alice là muốn chính mình mau chóng vào chủ đề đã bàn trước đó, liền nhấp một hớp rượu vang, không dấu diếm nói: "Chú Adward, cháu có chuyện muốn cùng chú thương lượng một chút."

"Ah, chuyện gì vậy?" Trải qua chuyện vừa rồi, Adward cũng không nghĩ Hướng Nhật là cái tên học sinh trong ấn tượng trước kia nữa, chí ít hiện giờ cũng không phản đối hắn và Alice ở cùng một chổ.

Sophia cũng tò mò mà nhìn qua, hiển nhiên đối với lời nói của Hướng Nhật nàng cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.

"Là như vậy, Alice đã bỏ việc ở ngành tiếp viên hàng không rồi, cô ấy muốn cùng cháu sang Trung Quốc." Hướng Nhật nói câu này có thể là phi thường đột ngột, đột ngột đến nỗi hai cặp vợ chồng Simon cùng Adward đều đồng loạt nhìn về phía Alice.

"Alice, là thật sao?" Sophia vội vàng hỏi, con gái nếu đi Trung Quốc thì nàng phải mất bai nhiêu lâu mới gặp lại con một lần được??? Phải biết rằng nàng cùng ông chồng Adward chỉ (ấy ấy chỉ ra) có một người con gái, mà sau này con gái cũng không có bên cạnh mình… Hốc mắt không khỏi đỏ hồng cả lên.

"Đúng vậy, mẹ" Alice nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về ánh mắt hồng hồng của mẹ, nàng biết trước kia mình đã không cùng cha mẹ thương lượng về việc này nên cảm thấy mình có chút quá phận, chỉ là, nàng không thể tiếp tục chờ đợi như vậy được.

"Yên tâm đi, dì Sophia, cháu có thể cam đoan là mỗi tháng, cháu sẽ đưa Alice trở lại đây một chuyến để vấn an hai người." Nhìn thấy Sophia biểu lộ như vậy, Hướng Nhật có thể hiểu được tâm trạng của bà, bên cạnh chỉ có một cô con gái duy nhất mà lại bị đem đi địa phương xa như vậy, đổi lại là cha mẹ nào sẽ yên tâm cho được, cho nên hắn mới đưa ra điều kiện này mà không cùng Alice thương lượng.

Mà mỗi tháng bay qua Mỹ một lần, đối với Hướng Nhật mà nói thì nó không phải là vấn đề gì, thậm chí hắn còn có ý định là sẽ cùng nhau nuôi dưỡng luôn cả "Nhạc phụ nhạc mẫu tương lai" nữa a. (Rio: rất hợp ý anh hahaha)

Đọc truyện chữ Full