DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1071: Khuất phục

Edit: Vạn

“Buông tôi ra!” Tôn Thiên Lam bị gã đàn ông cao lớn kia nắm chặt hai tay kêu lớn lần nữa, có lẽ là muốn để cho người bên ngoài nghe được thanh âm của nàng sau đó người đàn ông này sẽ sợ mà chạy đi.

Nhưng người đàn ông kia hiển nhiên không phải loại nhát gan gì, vẫn giữ chặt cả hai tay nàng không buông, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói gì đó. Lúc này quán bar không có bao nhiêu người, hơn nữa ở nơi như quán bar thì gần như sẽ không có người nào xen vào việc của người khác, ai biết được có rước phiền toái lớn cho mình hay không.

Tôn Thiên Lam dù sao cũng là một cô gái, gã đàn ông kia thân thể lại cao to, gần như tới 1m9, rất nhanh chế phục được Tôn Thiên Lam kéo nàng vào trong góc tối.

Tôn Thiên Lam không ngừng vùng vẫy, không biết là nhấc chân đá vào chỗ nào của gã kia làm gã bị đau, hung hăng tát cho nàng một cái.

“Bốp!” Một tiếng giòn dã vang lên, nghe thanh âm thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy đau rồi.

Tôn thiên cũng biết điều hơn, nhưng mà hình như lại khóc bởi vì mơ hồ truyền đến tiếng khóc thút thít.

Hướng Nhật nhíu mày một cái, mặc dù đối với cả nhà Tôn gia đều không có cảm tình gì nhưng nhìn thấy một gã đàn ông khi dễ một cô gái thì trong lòng cũng thấy có chút không thoải mái.

Nhìn về phía quầy bar một cái, thấy bartender còn đang dạy dỗ Tôn Thiên Lục, Hướng Nhật cản lại nói: “Được rồi, tạm dừng tay đã, chờ bọn Hầu tử tới rồi xử lý tiếp.” Cũng không phải là tốt bụng bỏ qua cho thiên lục lục, dẫu sao bây giờ trong quán bar mặc dù không nhiều người nhưng mà bartender không lo pha chế lại đi đánh một người khác thì chuyện này cũng có chút làm trái.

Chờ bọn người Hầu tử tới sẽ đem Tôn Thiên Lục đưa tới nơi không có người ‘xử lý’, như vậy không cần lo lắng ảnh hưởng danh dự quán bar nữa.

“Vâng, đại ca.” Bartender đáp một tiếng, sau đó giẫm Tôn Thiên Lục dưới chân để cho hắn không nhúc nhích được nữa.

Hướng Nhật nhìn nơi này, rồi xoay người đi tới chỗ Tôn Thiên Lam ở trong góc.

Góc khuất u tối, ánh đèn không chiếu được đến, chỗ này chính là nơi phạm tội tốt nhất.

Gã đàn ông kia đã chế phục được Tôn Thiên Lam, Tôn Thiên Lam cũng bị đánh cho không dám chống cự nữa, hoặc có lẽ là vô lực chống cự rồi, mặc cho gã đàn ông đem nàng đẩy tới trên ghế salon.

Gã đàn ông một tay ép sau lưng nàng, một tay dùng sức kéo váy nàng lên sau đó kéo quần lót xuống.

Hướng Nhật thấy thế nhướng mày một cái, tên nam nhân này lại đói khát vậy sao, ban ngày ban mặt lại có hứng thú, hơn nữa không nhìn một chút xem đang trong tình cảnh nào, trừ ánh đèn u ám ra thì nói đang ở trước mặt mọi người cũng không quá đáng.

Có thể là ý thức được mình rơi vào hiểm cảnh, Tôn Thiên Lam giãy giụa kịch liệt, gã đàn ông trong nhất thời cũng không kéo được váy của nàng.

Dần thiếu kiên nhẫn, gã lại định dùng bạo lực tiếp.

Đột nhiên sau lưng truyền tới một thanh âm: “Hey!”

Động tác của gã đàn ông chợt ngừng một chút, sau đó nhìn ra sau lưng, mượn ánh đèn u ám nhìn thấy chỉ là một thằng nhóc chừng 15, 16 tuổi thì sắc mặt buông lỏng một chút, giận dữ quát một tiếng: “Cút đi thằng nhóc!”

“Nếu như ta không cút thì sao?” Hướng Nhật nhíu mày một cái, lạnh nhạt hỏi.

Gã đàn ông vốn tính nóng nảy, sau khi nghe được vậy thì giận dữ từ trên ghế salon đứng lên, vóc người cao lớn rất có sức uy hiếp.

Tôn Thiên Lam vốn là bị gã bẻ tay đè ra sau lưng không thể nhúc nhích, khi gã đứng dậy nàng rốt cuộc nắm lấy cơ hội đứng lên chuẩn bị chạy đi, nhưng mà lại bị gã bắt lấy một tay, căn bản trốn không được.

Bất quá bên cạnh có một ‘người cứu viện’ cho nên nàng cũng cảm thấy được an ủi chút, lý trí cũng khôi phục chút ít, không kịp nhìn rõ tướng mạo người cứu viện đã cao giọng hô: “Vị tiên sinh này mau giúp tôi báo cảnh sát với.”

“Báo cảnh sát?” Hướng Nhật còn chưa lên tiếng, gã đàn ông cao lớn kia đã khinh thường cười lạnh, “Chúng mày cứ báo cảnh sát đi, tao xem ai dám bắt tao!”

Giọng điệu vô cùng bố đời, hiển nhiên là có hậu trường đầy đủ nếu không cũng sẽ không lớn lối như vậy.

Hướng Nhật bình thản nhìn gã, chẳng cần gì phải báo cảnh sát, nói: “Đối với một cô gái như vậy có phải có chút quá đáng không?”

“Quá đáng?” Gã đàn ông khinh thường nói, “Lông cũng chưa mọc hết cũng học đòi người ta làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’? Biết đây là đâu không hả? Tao nói cho mày biết đừng có ở đây làm phiền tao, nếu không tao đánh cho mày tàn phế cũng không bị phiền toái gì đâu.”

“Thật ra thì bình thường ta không thích xen vào việc của người khác đâu.” Hướng Nhật tự nhiên nói, những lời này làm cho gã đàn ông tưởng lời uy hiếp của gã có tác dụng, còn Tôn Thiên Lam thì mặt tràn đầy tuyệt vọng.

“Có điều...” Hướng Nhật nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, giọng cũng trở thành lạnh lùng lên, “Nếu như ngươi đổi địa phương khác, nếu như mắt ta có nhìn thấy cũng sẽ không nói gì, nhưng nơi này là địa bàn của ta, dám làm bậy trên địa bàn của ta, ngươi biết hậu quả sẽ là gì không?”

“Địa bàn của mày?” Gã đàn ông cười ha hả một tiếng, giống như nghe được chuyện tiếu lâm buồn cười nhất vậy, “Trẻ ranh bây giờ có phải nhiễm phim ảnh nhiều sinh bệnh thần kinh luôn không? Thằng nhóc, tao mặc kệ mày là ai, thừa dịp trước khi tao còn không nổi giận thì cút nhanh đi!”

“Thả người ra, có lẽ nhìn phần tiêu phí của ngươi ở đây ta có thể thả ngươi rời đi.” Hướng Nhật quyết định không nói nhảm nữa, nếu như đối phương còn dám dương oai thì hắn sẽ lập tức động thủ.

“Nhóc con, mày chọc giận tao rồi.” Gã đàn ông cũng cảm thấy mình nói nhảm nhiều quá, chuẩn bị dùng thủ đoạn trực tiếp nhất để giải quyết, bất quá ngay khi gã chuẩn bị ỷ vào thân thể cao lớn mà động vũ lực thì bỗng nhiên thấy một đám người vây quanh.

“Đại ca...” Đám người Hầu tử cùng Mập mạp rốt cuộc chạy tới, nghe lời bartender xong khoảng chừng mười mấy người liền trực tiếp chạy qua bên này, ai nấy đều nhìn rất dũng mãnh.

Nam nhân cao lớn thấy chuyện như vậy ý thức được gặp nguy rồi, nhất là gã còn nhận ra người quen trong đám người này: “Hầu tử?”

“Mày biết tao?” Hầu tử đứng ở bên cạnh Hướng Nhật, nghe đối phương gọi liền nhìn qua.

“Tôi là bên doanh nghiệp tài chính Đại Dương, lần trước ngài cùng ông chủ chúng tôi gặp mặt tôi cũng có mặt ở đó.” Nam nhân cao lớn cố gắng để cho thân phận của mình tỏ ra ‘cao lớn’ một chút, ý tứ trong lời nói chính là người có thể ở bên ông chủ thì đều là người tâm phúc, như vậy ít nhất đối với sự an toàn của mình có chút đảm bảo.

“Người của lão Trần?” Hầu tử nhíu mày một cái, cái gọi là Doanh nghiệp tài chính chẳng qua chỉ là một cái tên gọi cho dễ nghe thôi, còn thật ra đó là một tập đoàn cho vay lãi suất cao phi pháp, thỉnh thoảng cũng đòi nợ giúp cho người khác.

“Nếu có quen biết thì để người lại, ngươi đi đi.” Hướng Nhật dĩ nhiên không phải nhìn vào phân lượng đối phương ‘biết’ Hầu tử, chỉ là thứ nhất Tôn Thiên Lam không phải người gì của hắn, hắn không cần phải vì cô ta lấy lại công đạo, thứ hai hắn cũng chẳng phải tội gì xuất thủ với một tiểu nhân vật.

Nam nhân cao lớn có chút chần chờ: “Cô gái này thiếu tiền của ông chủ chúng tôi...”

“Ai thiếu tiền người đó đến mà lấy.” Hướng Nhật không nhịn được ngắt lời gã.

Nam nhân cao lớn lộ vẻ do dự, thật vất vả mới hẹn được người ra ngoài, hơn nữa mắt thấy sắp đắc thủ, nhưng thời khắc mấu chốt lại bị phá hỏng.

“Lời lão đại chúng tao mày không nghe thấy hả?” Đám người Hầu tử bên cạnh không khách khí, thấy gã do dự liền không nhịn được quát lên.

Nam nhân cao lớn khẽ cắn răng, biết tình hình bây giờ bất lợi cho hắn, cũng không dám nói gì nữa, buông cổ tay Tôn Thiên Lam ra.

Đọc truyện chữ Full