DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1158: Mười phút sinh tử

Mặt trời lên cao đến đỉnh điểm trong cái nền trời chỉ độc mỗi một màu xanh, ấy vậy mà lại bị che khuất bởi những đám mây xám xịt, và khi đang ở trên biển thì có một chút cảm giác se lạnh, hẳn tiết trời của mù thu vẫn luôn như thế.

Đứng trên boong tàu, Aretha nâng niu thanh kiếm phép trong tay, hết lật qua bên này lại lật qua bên kia, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng. Ông tin thanh kiếm huyền thoại này chính là chìa khóa cho cuộc chiến trên biển Đông, chỉ cần có thanh kiếm này thì nhất định sẽ thắng, thời đại hải tặc sẽ trở lại hùng mạnh như xưa. Bất chợt trong đầu ông ta vang lên giọng nói của một nữ nhân, với chất giọng ma mị, và thanh kiếm thì rung mạnh như muốn thoát ra khỏi bàn tay thô ráp của ông:

- Râu Đen, ngươi quá tham vọng rồi...

Nghe xong câu nói Aretha không tránh khỏi sự bất ngờ, Râu Đen ư, không ai khác đích thực là danh hiệu của hắn. Qua hàng trăm năm, vì tránh gặp rắc rối hắn đã thay đổi nhận dạng vô số lần dưới các mác hậu duệ của chính hắn. Nhưng tại sao, tại sao lại có kẻ biết được bí mật đã bị chôn giấu hàng thế kỷ?

- Bà là ai, bà đang gọi ai?

Vài tiếng cười vang lên:

- Ha ha ha... đừng sợ. Ta là Vua Phù Thủy Dios. Trong lúc tạo ra thanh Bạch Quang Kiếm ta đã mang một phần linh hồn của mình vào thanh kiếm này, vốn dĩ phần linh hồn trong thanh kiếm đang ngủ yên nhưng bởi vì hấp thụ năng lượng của ngươi mà thức giấc. Nói cách khác ta chính là thanh kiếm.

- Thì ra đây là bí mật của Bạch Quang Kiếm, thứ mà bao lâu nay ta luôn tìm cách phá giải mà không được ư?

Người tạo ra thanh Bạch Quang Kiếm chính là Vua Phù Thủy đầu tiên trên thế giới, vị Phù Thủy mạnh nhất từng được biết đến trong lịch sử nhân loại. Khi thức tỉnh được linh hồn ngủ quên trong thanh kiếm, cùng đồng nghĩa với việc có thể sử dụng được những ma pháp tối thượng kinh hoàng nhất, như vậy thì không khác gì hổ mọc thêm cánh - Aretha nghĩ.

- Ngươi thông minh lắm, nhưng ngươi cũng nên biết rằng, bất cứ lúc nào ta cũng có thể tự hồi sinh chính mình. Quyền năng phép thuật của ta là vô hạn.

Thấy Aretha tỏ ra sợ hãi, Dios ngưng lại một lúc rồi nói bằng giọng dễ chịu hơn:

- Nhưng ngươi yên tâm, ta quá chán ghét cuộc sống và ta thật sự thích ở yên trong thanh kiếm này và ngắm nhìn sự thay đổi của thế gian. Ta cũng muốn xem ngươi sẽ đạt được gì và sẽ mất gì.

Hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, Aretha nói:

- Bà sẽ cho tôi những quyền năng mạnh mẽ hơn chứ?

Dios chỉ cười và không nói thêm gì nữa, nhưng trong đầu Aretha lập tức xuất hiện những kiến thức mà trước đây chưa bao giờ hắn học qua. Toàn bộ đều là những kiến thức thông thái từ thời cổ đại, và những phép thuật tối thượng đã bị thất truyền trong lịch sử nhân loại. Trong đó có một phép thuật hắc ám mà hắn chú ý nhất, đó là phép thuật triệu hồi những người đã chết. Với phép thuật này, hắn nghĩ ngay đến việc triệu hồi hàng triệu hải tặc đã bị chôn vùi dưới đáy biển suốt hàng ngàn năm, và hắn sẽ có một đội quân áp đảo về số lượng. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, bởi vì nắm trong tay vô số quyền năng mới, việc dành lấy biển Đông thật quá dễ dàng, sao ta lại không chiếm luôn cả thế giới nhỉ?

Nghĩ như vậy, hắn lập tức chạy vào phòng điều khiển, lấy máy phát thanh và nói:

- Toàn hạm đội chú ý, vì kế hoạch thay đổi, tất cả hãy mau chóng bỏ lại tàu và dịch chuyển về thế giới lãng quên, chúng ta sẽ tổng tấn công lục địa châu Mỹ và sau đó là châu Âu và toàn thế giới. Lưu ý, trước khi rời tàu hãy kích hoạt bom nguyên tử với thời lượng là 10 phút.

Toàn hạm đội đang chiến đấu rất kịch liệt, nhưng khi nghe lệnh của thuyền trưởng thì tất cả đều dăm dắp làm theo. Mỗi một tàu chiến của hải tặc đều có những pháp sư đảm nhận nhiệm vụ dịch chuyển không gian. Khi các pháp sư kêt hợp lại sẽ mở ra cánh cổng có kích thước lớn và di chuyển cùng lúc hàng chục người liên tục.

Cứ như vậy, đại hạm đội hải tặc đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mất quá nhiều thì giờ, chỉ vài phút trôi qua tất cả các tàu hải tặc đều sạch không còn một bóng người. Trên con tàu của Aretha lúc này bỗng xuất hiện một nhóm người, không ai khác đó chính là Kang cùng hai học trò Lâm Vĩ, Phàm Mặc và Đô Đốc Lin, đặc vụ Dylan, và pháp sư Silk.

- Cái gì đây trời? Người đâu hết rồi? Trống trơn hà!

Lâm Vĩ chạy ngược chạy xuôi, với vẻ mắt vô cùng ngạc nhiên.

- Hừ, chẳng lẽ lại là kế vườn không nhà trống?

Đô đốc Lin vuốt bộ râu cố gắng nói một cách điềm tĩnh nhất có thể. Đây là lần đầu tiên trong đời ông được gặp một người vĩ đại, một thiên tài võ thuật. Ngài Kang Won Lee từng là quán quân võ thuật thế giới cách đây hơn 100 năm.Thật sự Đô đốc Lin rất muốn hỏi là làm thế nào ngài có thể sống đến hơn 150 tuổi mà vẫn còn khỏe mạnh như vậy, nhưng lại sợ không dám lên tiếng, dù ông có là Đô đốc của một đế quốc thì đối với ngài Kang, ông vẫn chỉ là hạng rác rưởi.

Kang quả thật là một ông lão với tóc và râu bạc trắng, tuy nhiên làn da lại không hề nhăn nheo mà còn hồng hào, láng mịn, và ông lúc nào cũng mặc vest đắt tiền, cho nên người ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác như đang nhìn một người trung niên nhuộm tóc bạc.

Giao sư Kang đảo mắt một vòng rồi mới đưa ra nhận định:

- Ta chỉ nghe thấy tiếng sóng biển, tiếng động cơ và nhịp tim của mấy người ở đây, còn lại mọi nơi đều không có sự hiện diện của sự sống. Mọi căn phòng cửa đều mở, dưới sàn tàu lại có hàng trăm dấu chân, rồi bỗng dưng ngắt quãng ở mũi tàu. Bọn chúng đã rời đi hết rồi.

- Lẽ nào chúng đã trở lạ Thế Giới Lãng Quên?

Silk nêu ý kiến.

- Thưa thầy, con nghĩ chúng ta nên đến Thế Giới Lãng Quên một chuyến.

Phàm Mặc nói nhưng Kang đưa ngón chỏ lên làm dấu không được.

- Trước khi đến đó thì chúng ta có chuyện lớn hơn cần phải giải quyết.

- Chuyện gì ạ?

Cả Phàm Mặc và Lâm Vĩ cùng nói.

Kang chỉ ngón tay về hướng đuôi tàu cách chỗ họ đứng chừng vài mét. Tất cả khi nhìn thấy vật trên sàn đều tái mét hết mặt mày:

- Bom... Là bom nguyên tử!!!

Nhưng chỉ là bom nguyên tử thôi thì chưa khiến họ sợ đến mức đổ mồ hôi, cái họ sợ hơn là đồng hồ đếm giờ báo chỉ còn 9 phút 30 giây sẽ phát nổ. Kang là người duy nhất không tỏ ra chút nao núng, ông bước đến gần quả bom định dùng tuyệt kỹ Phân Hủy cấp độ nguyên tử của ông để làm quả bom tan giã thành bụi.

(Phụ lục: Phân hủy là một chiêu thức tạo ra hàng tỷ tỷ viên đạn Lĩnh vực Lực lượng với kích thước nguyên tử (0,1 nanomet), các viên đạn này sẽ âm thầm xâm nhập vào vật chất (nói chung bao gồm sinh vật và các chất rắn, lỏng...) và phá hủy các nguyên tử tạo nên vật chất với tốc độ ánh sáng.)

Ngay lúc chuẩn bị phá hủy quả bom thì Kang nhìn thấy một lá thư, ông nhanh chóng mở ra:

"Gửi DVTG. Ta biết kiểu gì các ngươi cũng sẽ đến. Ngay khi các ngươi đọc lá thư này thì hai mươi quả bom nguyên tử đã được kích hoạt. Ta sẽ chờ xem một siêu cường quốc như vậy sẽ làm thế nào để tháo gỡ được quả bom nhiệt hạch này. Ta tình nguyện tặng cho các ngươi mười phút sinh tử. K k k"

Đọc hết là thư, nét mặt của Kang vô cùng nghiêm túc, vo tròn tờ giấy rồi vứt qua một bên. Một quả bom còn có thể dễ dàng tháo bỏ, nhưng đến tận hai mươi quả bom thì ông phải nhờ chuyên gia. DVTG đâu thiếu nhân tài, vài quả bom mà làm khó được chúng ta sao, thật quá xấc láo. Kang lấy điện thoại ra gọi cho một người tên Ivan đầu bên kia sau một vài hồi chuông mới bắt máy:

- Alo, tôi giáo sư Ivan xin nghe.

- Giao sư, có chuyện lớn rồi.

Dù rất tự tin nhưng giọng của Kang vẫn không giấu nổi sự mất bình tĩnh dù chỉ là một chút nhưng cũng đủ để khiến đối phương nhận ra:

- Hả, chuyện lớn gì có thể khiến gã quái vật như ngài hớt hải đến vậy? Chẳng lẽ lại là bom nguyên tử?

Kang hít môt hơi thật sâu:

- Đúng, không sai. Hơn nữa lại là bom nhiệt hạch. Và có đến tận hai mươi quả đã kích hoạt.

- Cái gì?

Giáo sư Ivan đứng bật dây, làm đổ cả bàn ghế, nhưng nét mặt của ông lại cực kỳ vui sướng.

- Ông cười cái gì, cả Châu Á sắp bị san bằng đến nơi rồi đây này.

Kang lên giọng mắng chửi.

- Bình tĩnh nào, ta biêt thừa âm mưu của bọn Triều Từ lâu rồi. Đời nào bọn chúng chịu ngưng sản xuất bom nguyên tử chứ, chính vì vậy ta đã sớm tạo ra nano robot ăn mòn, có thể phá hủy đến tận cùng gốc rễ của bom nguyên tử mà chỉ mất vài chục giây. Ha ha ha... lần này cả thể giới sẽ phải ngả mũ thán phuc trước tài năng của ta!

- Thật vậy à, vậy ông mau chuyển chúng qua đây?

Kang vui mừng nói.

- Ông phát hình ảnh quả bom qua đây cho tôi xem nào.

Đồnh hồ đeo trên tay Kang rất đa năng, sau khi nghe lệnh liền biến thành một chiếc máy quay phim, hình ảnh được truyền tới phòng của giáo sư Ivan cực kỳ rõ nét.

- Chúng ta còn đúng tám phút, loại bom này khi phát nổ sẽ có tầm ảnh hưởng trong phạm vi bán kính 500 km, thật sự là một cơn ác mộng đấy. Ta cần người của ông gửi chính xác tọa độ của những quả bom, sau khi nhận được tọa độ ta sẽ dùng vệ tinh chiếu một luồng sáng đến con tàu, các nano robot sẽ di chuyển theo luồng sáng và phá hủy mọi thứ, bao gồm cả con tàu mà không để lại một dấu vết gì. Toàn bộ quá trình dự kiến sẽ mất khoảng một phút.

Sau khi nghe xong Kang gác máy và ra lệnh cho toàn bộ liên minh tìm vị trí những con tàu có bom và gửi về cho giáo sư Ivan. Đúng như giáo sư Ivan nói, mọi con tàu có bom đều bị xóa xổ mà không để lại dấu vết gì.

Kang vô cùng ấn tượng trước những gì mà giáo sư Ivan đã thể hiện. Là một giám đốc khoa học, người đứng đầu về lĩnh vực khoa học của DVTG, những điều mà Ivan làm đều vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại. Thậm chí bản thân Ivan còn đạt được thành tựu lớn trong công nghệ nano sinh học, thứ có thể khiến bản thân ông ta phục hồi mọi vết thương ngay lập tức và khiến ông ta bất tử.

Đọc truyện chữ Full