DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 232: Dẫn Động Thiên Lôi

- Tôn huynh, Thất Huyền võ phủ chúng ta đúng là nhặt được bảo rồi, độ phù hợp lôi điện của Lâm Minh chỉ sợ đạt tới ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm rồi chứ...

Tư chất võ giả cũng chia đẳng cấp, độ phù hợp Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi cũng vậy... Với đẳng cấp lục phẩm, phóng mắt khắp Thiên Vận quốc, ngàn năm không gặp!

Tôn Hữu Đạo gật gật đầu:

- Nếu độ phù hợp đúng thật là ngũ phẩm hoặc là lục phẩm, quả thật như thế, ta cũng rất kỳ quái, tại sao trước kia chưa hề nhìn ra Lâm Minh có tiềm chất tu luyện Lôi thuộc tính, Lâm Minh này, càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu.

- Ta thua.

Lăng Sâm nhẹ thở một hơi, thực lực chênh lệch quá lớn, tại khoảnh khắc vừa rồi, nếu không phải lực khống chế lôi điện của Lâm Minh kinh người, thì tim hắn đã ngừng đập, thậm chí thân thể đã bị cháy sém.

Với một kích mạnh nhất của mình, thậm chí không tiếp được nửa chiêu của đối phương, hắn thua mà tâm phục khẩu phục.

- Đa tạ.

Lâm Minh thu hồi Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, ôm quyền nói.

Lăng Sâm trầm mặc một lúc lâu, lên tiếng hỏi:

- Đây là một kích mạnh nhất của ngươi sao?

Lâm Minh hơi ngưng lại một chút, mở ra Tà Thần lực, đồng thời dẫn động Tử Giao Thần Lôi, quả thật đã bao gồm phần lớn lực lượng của hắn, đương nhiên, hắn còn có Lôi Hỏa Sát và Bàn Long cương châm, hai loại lực lượng này là tuyệt sát áp đáy hòm của hắn, không phải lúc liều mạng với người khác, bình thường hắn sẽ không dùng.

Gật gật đầu, Lâm Minh nói:

- Xem như vậy!

Nhận ra Lâm Minh trả lời không quá khẳng định, trong lòng Lăng Sâm cảm khái, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hắn đột nhiên cảm thấy sau khi mình tốt nghiệp nhập ngũ, chưa chắc đã là một quyết định sáng suốt.

Lần này Lâm Minh rời khỏi Thất Huyền võ phủ, hiển nhiên là tìm được cơ duyên nào đó. Nếu không thực lực của hắn sẽ không tăng trưởng kinh người như vậy.

Tuy rằng sức chiến đấu của Lăng Sâm hơn xa võ giả đồng cấp, nhưng mà tư chất có hạn, suốt đời khó có thể tấn công Tiên Thiên, mà thực lực Tiên Thiên đến Hậu Thiên chênh lệch quá lớn, với tu vi Luyện Cốt kỳ chiến thắng võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu kém, tuy rằng kinh diễm, nhưng một quốc gia cũng luôn tìm được vài người như vậy.

Nhưng với tu vi Hậu Thiên đỉnh phong chiến thắng Tiên Thiên. Phóng mắt khắp Thất Huyền cốc ba mươi sáu nước, chưa chắc tìm được một người.

Sau khi nhập ngũ, ít nhất Lăng Sâm sẽ trở thành một trong mười đại tướng quân, thậm chí trở thành trấn quốc nguyên soái như Tần Tiêu, nhưng mà không hơn, không có khả năng đột phá rào cản Tiên Thiên.

Sau lần giao thủ này với Lâm Minh, Lăng Sâm đã hạ quyết định, rời khỏi Thiên Vận quốc, đi tìm cơ duyên thuộc về hắn!

Trận đấu giữa người thắng với nhau đã xong, dựa theo quy tắc ban đầu còn phải tiến hành chiến đấu giữa những người thua với nhau, nhưng mà Thác Khổ bỏ cuộc đầu tiên, Triệu Kế Phong và Giang Bân xem tới đây cũng liếc nhau một cái, bất đắc dĩ cười khổ cũng chỉ còn cách từ bỏ. Tuy rằng Lăng Sâm thất bại hoàn toàn dưới tay Lâm Minh nhưng mà thu thập bọn họ căn bản cũng giống như thu thập gà cho giống nhau, cần gì tự rước lấy nhục vào thân.

Cứ như vậy, trận đấu cuối cùng chọn ra người tham gia tổng tông hội bỉ tái chính là hai người Lăng Sâm vàLâm Minh.

Tổng danh sách là: Tần Hạnh Hiên, Chu Ngọc, Lương Long, Lăng Sâm, Lâm Minh.

Tin tức nhanh như gió truyền ra ngoài, hai người Lâm Minh và Lăng Sâm được công nhận là hai người lợi hại nhất trong tổ năm người, trận chiến giữa Lăng Sâm và Lâm Minh cũng nhanh chóng truyền khắp Thiên Vận thành. Phàm là võ giả xem qua trận đấu này, đều hưng phấn vô cùng, gặp người liền thuật lại, mà võ giả không được xem, sau khi nghe xong thường thường đấm ngực giậm chân, tuy nhiên rất nhiều người cũng chỉ tiếc nuối một chút mà thôi, bọn họ căn bản là không có tư cách được tiến vào trong Thất Huyền võ phủ quan sát trận đấu. Nếu không sao lại bỏ qua?

Đám người kể chuyện trong Thiên Vận quốc cũng nắm lấy đề tài này, bắt đầu ghi lại việc quan trọng, trong lúc nhất thời các phiên bản khác nhau cũng càng ngày càng nhiều, tuy nhiên bất kể phiên bản của người nào cũng không bỏ qua một sự kiện, đó chính là dị tượng Lâm Minh dẫn động đông lôi.

Dùng thực lực bản thân, dẫn động thiên địa lôi kiếp!

Đây là nguyên văn người kể chuyện nói, nghe thì như chuyện hoang đường nhưng mà đông lôi ngày đó, người Thiên Vận thành đều thấy, cho nên việc này khiến cho mọi người không muốn tin cũng phải tin. Bằng vào lực lượng bản thân thay đổi pháp tắc tự nhiên, đây là khái niệm gì?

Mùa hạ không tuyết, đông không lôi, đây là thường thức, nghe nói hôm qua có một tình thánh hướng về đông lôi mà thề chứng giám cho mối chân tình của mình.

Tình thánh nói:

- Nếu mùa đông không có sấm sét, tình này không đổi, cuộc đời này không hối hận.

Cô nương cảm động vô cùng, cảm thấy lời này rất lãng mạn, muốn cùng vị tình thánh này tự định chuyện trăm năm, nhưng mà...

Tình thánh mới thề được một khắc thì bầu trời liền có sấm sét.

Tình thánh trợn tròn mắt tại đương trường, miệng há rộng đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Lúc này trong lòng hắn chỉ biết chửi thầm: Mẹ ngươi, ông trời, ngươi chơi ta à?

Kỳ thật đối với bình dân mà nói, bọn họ không thể hiểu cấp bậc phân chia thực lực võ giả, nhưng mà sự tình khiến cho mùa đông sấm sét đùng đùng lại quá kinh thế hãi tục, đây không phải là lão thiên gia sao?

Trước kia danh tiếng của Lâm Minh chủ yếu chỉ truyền bá trong đám vương công quý tộc, mà lần này ngay cả bình dân cũng biết trong võ giả trẻ tuổi Thiên Vận quốc cũng có một người tên là Lâm Minh, thực lực vô cùng cường hãn, có thể dẫn động thiên lôi.

Trên ngọn núi chính của dãy Đại Chu sơn, phủ chủ điện.

Cầm Tử Nha ngồi ở trên vị trí chủ tọa, theo thứ tự từ trên xuống là Lâm Minh, Lăng Sâm, Tần Hạnh Hiên, Chu Ngọc, Lương Long. Ngoài ra, còn có lão nhân một thân áo xanh, lão nhân này chính là phó phủ chủ Thất Huyền võ phủ Tôn Hữu Đạo.

Cầm Tử Nha ánh mắt đảo qua năm người... Cuối cùng dừng lại trên người Lâm Minh, tuy rằng Cầm Tử Nha đã sớm định liệu ngày sau Lâm Minh sẽ tỏa sáng rực rỡ, nhưng mà không nghĩ tới hắn tiến bộ nhanh như vậy, quả thực kinh thế hãi tục, tuổi mới chừng này mà đã có thực lực như vậy, đừng nói là đặt ở Thiên Vận quốc, cho dù ở trong đại tông môn cũng là người nổi bật.

Rất hiển nhiên, lần này Lâm Minh ra ngoài lịch lãm tìm được cơ duyên mới. Chuyện võ giả ở bên ngoài tìm được cơ duyên tuy rằng rất khó nhưng mà cũng không hiếm thấy, Cầm Tử Nha cũng không truy hỏi, mỗi người đều có bí mật của mình, chỉ cần không tồn tại dị tâm là được rồi.

Nếu tuổi không quá nhỏ thì Lâm Minh hoàn toàn có cơ hội đứng trên đỉnh.

Nếu như thật sự đứng trên đỉnh, đó chính là chuyện đứng đầu lịch sử Thất Huyền cốc, trước đó theo Cầm Tử Nha biết, chưa bao giờ có đệ tử ngoài tổng tông chiếm được ngôi đầu đại hội tổng tông.

Nhưng mà cho dù là hiện tại, Lâm Minh cũng có hy vọng rất lớn lọt vào danh sách trước hai mươi người đứng đầu.

Cũng không phải Cầm Tử Nha xem nhẹ Lâm Minh, mà thiên tài trong tổng tông thực lực quá mạnh mẽ, những thiên tài có tư cách đứng đầu kia, hơn phân nửa đã mười chín hai mươi rồi, tu vi đạt tới Ngưng Mạch kỳ đỉnh phong, luận về sức chiến đấu, có thể địch nổi cao thủ Hậu Thiên, thực lực Lâm Minh theo Cầm Tử Nha thì còn kém rất nhiều.

Tuy nhiên Cầm Tử Nha cũng không nóng nảy, Lâm Minh chỉ cần có thời gian, về sau cơ hội đứng đầu càng lớn.

Ho nhẹ một tiếng, Cầm Tử Nha chậm rãi nói:

- Lần này gọi các ngươi đến đây là muốn bàn về chuyện tổng tông hội võ, chắc các ngươi cũng biết nửa tháng sau, tổng tông hội võ sẽ bắt đầu, tất cả thế lực Thất Huyền cốc hạ hạt cấp hai, đều có thể phái ra năm người tham gia.

Ở Thiên Diễn đại lục, chẳng những tông môn phân chia đẳng cấp, gia tộc và quốc gia cũng phân chia đẳng cấp, Thất Huyền cốc là tông môn tam phẩm, nhưng cũng là đỉnh cấp trong tông môn tam phẩm.

Thiên Vận quốc là thế lực cấp hai, bốn gia tộc Chu, Lương, Giang, Triệu trong Thiên Vận quốc là thế lực cấp một, Thất Huyền cốc vì muốn tiện cho việc quản lý, liền đem thế lực cấp một áp đặt vào trong quốc gia cấp hai, đây cũng là nguyên nhân bốn đại gia tộc Chu, Lương, Giang, Triệu đều có truyền nhân đến Thất Huyền võ phủ trong Thiên Vận quốc tu luyện.

Cầm Tử Nha tiếp tục nói:

- Năm người các ngươi, chính là đệ tử Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc ta phái ra tham gia tổng tông hội võ, tổng tông hội võ, cao thủ nhiều như mây, các ngươi ở trong Thiên Vận quốc quả thật không tồi, nhưng phóng ra ngoài tông môn lại rất bình thường!

Cầm Tử Nha nói tới đây, thoáng nhìn Lương Long, thấy trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ không cho là đúng, nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Lương Long, ngươi không phục?

Lương Long hoảng sợ, vội vàng đứng lên, vốn định nói: “Không dám”, nhưng nghĩ lại, Lương Long vẫn nhỏ giọng nói:

- Phủ chủ, ta chỉ cảm thấy, tuy rằng chúng ta không lấy được quán quân, nhưng cũng không đến mức coi như bình thường đi!

Cầm Tử Nha nghiêm khắc nói:

- Có thể coi như bình thường đã không tồi rồi, Lương Long, ngươi thiên phú mấy phẩm?

- Ngũ phẩm hạ đẳng...

Lương Long nói, thiên phú này coi như không tồi.

- Ngũ phẩm hạ đẳng, ở trong Thiên Vận quốc xem như kinh diễm, ở Lương gia các ngươi cũng là người nổi bật! Nhưng, Thất Huyền cốc trải qua sáu trăm năm tích lũy, từ lúc bảy đại tổ sư bắt đầu khai phái thì đã không ngừng thông hôn thiên tài thiên phú, thiên phú ngũ phẩm, không coi là cái gì! Ngay cả đệ tử tạp dịch cũng cần có thiên phú tứ phẩm thượng đẳng, hơn nữa người xuất thân từ tổng tông, tài nguyên hùng hậu hơn nhiều so với các ngươi, tốc độ tu luyện tự nhiên phải vượt qua các ngươi, các ngươi có thể vượt qua tiêu chuẩn bình thường, đã rất không tệ! Ngồi xuống!

- Vâng, phủ chủ.

Lương Long khúm núm ngồi xuống, trong lòng có cảm giác bị đả kích, ngay cả đệ tử tạp dịch cũng cần thiên phú tứ phẩm thượng đẳng, nói cách khác, hắn đi vào trong Thất Huyền cốc cũng vẻn vẹn chỉ so với đệ tử quét rác, nấu cơm tốt hơn một cấp mà thôi.

Lâm Minh cũng thầm than trong lòng, võ giả tu luyện, tài nguyên đúng là quá trọng yếu, công pháp, nơi tu luyện, đan dược vân vân, có thể nói, đệ tử đại tông môn vừa ra sinh ra đã so với võ giả bình dân cố gắng cả đời cao hơn một chút, cho dù bọn họ đều như Âu Dương Địch Hoa không có lý tưởng, mỗi ngày đều tán gái, cũng có thể đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, mà võ giả bình dân muốn đạt tới Ngưng Mạch kỳ, đã khó lại càng khó.

Tu luyện trong bảy đại sát trận của Thất Huyền võ phủ, đối với võ giả bình dân mà nói, một canh giờ đã là rất tốt rồi, nếu có thể mỗi tháng đều được tùy ý sử dụng, cho dù giảm thọ mười năm bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng mấy thứ này đặt ở trong Thất Huyền cốc, cũng chẳng tính là gì? Chỉ sợ đệ tử hạch tâm đối với chuyện này căn bản không thèm quan tâm.

Cầm Tử Nha tiếp tục nói:

- Lần này, trong hạ hạt ba mươi sáu nước của Thất Huyền cốc, còn có mười sáu gia tộc tu võ nhị phẩm, tổng cộng năm mươi hai phương thế lực, một phương thế lực phái ra năm người, vốn tổng cộng là hai trăm sáu mươi người, nhưng bởi vì thực lực Hoắc La quốc, Kính Thiền quốc mạnh hơn một chút, cho nên được thêm một ít danh ngạch, tổng số sẽ có hai trăm tám mươi người, ngoài ra, bảy đại phân tông của tổng tông Thất Huyền cốc sẽ phái ra hai trăm bốn mươi người tham gia, tổng cộng năm trăm hai mươi người!

- Trong năm trăm hai mươi người này, ta đoán ít nhất có một, hai trăm người đạt tới Ngưng Mạch kỳ trở lên! Thậm chí có Ngưng Mạch trung kỳ, Ngưng Mạch hậu kỳ, Ngưng Mạch đỉnh phong! Nếu muốn ở trong năm trăm hai mươi người này trổ hết tài năng, các ngươi có thể tự mình suy nghĩ, khó khăn lớn cỡ nào?

Cầm Tử Nha vừa nói như vậy, Lương Long trực tiếp trợn tròn mắt, một hai trăm người đạt tới Ngưng Mạch kỳ trở lên? Có lầm hay không, vậy còn đánh cái gì?

Đọc truyện chữ Full