DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 254: Đào Người?

Nếu Lâm Minh tung ra võ kỹ mạnh mẽ áp đáy hòm phá đi phòng ngự của nàng, nàng sẽ không kinh ngạc như vậy. Nhưng bây giờ chỉ là một quyền, căn bản không ngưng tụ năng lượng gì, quả thật như một quyền tiện tay, ngay cả vũ khí cũng chưa đánh ra!

Hay là, đối phương vốn là võ giả dùng quyền?

Tình huống lúc này đã không cho phép Tĩnh Thiền Ngọc giật mình, Lâm Minh phá vỡ tầng phòng ngự, một hơi chộp tới cổ Tĩnh Thiền Ngọc!

Tĩnh Thiền Ngọc thân thể chấn động, sắc mặt tái nhợt, khoảng cách gần như thế, võ kỹ gì cũng không dùng kịp, về dựa vào tốc độ né tránh? Không nói tới Tĩnh Thiền Ngọc căn bản không am hiểu tốc độ, cho dù tốc độ của nàng không kém, có thể vượt hơn Lâm Minh ư? Hắn là biến thái ngay cả Minh Thiện Thiên Diệp thủ cũng tránh né được, Tĩnh Thiền Ngọc không cần suy nghĩ tới né tránh một đòn này.

Ngay khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Tĩnh Thiền Ngọc đành phải dùng tay làm đao, chém về phía cổ tay của Lâm Minh.

Tuy rằng nhìn Tĩnh Thiền Ngọc như con gái yếu đuối, nhưng nếu có ai vì vậy mà nghĩ tố chất thân thể nàng kém cỏi thì sai lầm rồi. Tĩnh Thiền Ngọc có độ phù hợp Thổ nguyên khí cao tới lục phẩm trung đẳng, đã sớm đạt tới giai đoạn nguyên khí rèn thể, bình thường không cần chân nguyên, thân thể của nàng mềm mại như nước, nhưng một khi rót chân nguyên vào thân thể, như vậy sẽ mạnh sánh với bảo khí!

Cho nên Tĩnh Thiền Ngọc căn bản không cần vũ khí, thân thể của nàng chính là vũ khí rất tốt!

Vốn Tĩnh Thiền Ngọc dùng tay chặt ép Lâm Minh rút tay về, nhưng không ngờ Lâm Minh căn bản không để ý, vẫn cứ chộp về phía Tĩnh Thiền Ngọc.

Cái tên này!

Tĩnh Thiền Ngọc cũng nổi giận, cắn chặt răng, một chưởng này cũng không lưu thủ nữa, võ giả bình thường bị nàng chém trúng, tuyệt đối sẽ có kết cục gãy xương tại trận.

Coong!

Một chưởng chém lên cổ tay của Lâm Minh, sắc mặt Tĩnh Thiền Ngọc nháy mắt rút hết màu máu. Nàng cảm giác như một chưởng này chém lên huyền thiết, cổ tay của đối phương không sao cả, xương tay của mình lại đau muốn nát ra.

Thân thể hắn làm bằng sắt ư?

Trong lòng chỉ lóe qua ý nghĩ này, tiếp theo tay của Lâm Minh đã đặt lên chiếc cổ mềm mại của Tĩnh Thiền Ngọc, năm ngón tay kẹp lấy động mạch cổ và yết hầu, chỉ cần dùng chút sức, Tĩnh Thiền Ngọc sẽ ngọc vỡ hoa tàn!

Khăn che mặt của Tĩnh Thiền Ngọc vốn che ở dưới cổ, dưới va chạm mạnh, bị Lâm Minh kẹp cổ như thế, khăn che mặt tượng trưng cho bình thản của Tĩnh Thiền Ngọc tự nhiên cũng bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thần bí của Tĩnh Thiền Ngọc.

- Ngươi...

Trong đôi mắt đẹp của Tĩnh Thiền Ngọc ẩn chứa một tia tức giận.

- Đa tạ!

Lâm Minh rút tay lại, chắp tay nói, xoay người xuống đài. Vừa rồi nếu hắn không dùng tay, mà là sử dụng thương, như vậy cổ họng của Tĩnh Thiền Ngọc đã có thêm một lỗ máu, thắng bại đã phân.

- Lâm Minh thắng!

Trọng tài tuyên bố, biến hóa đột ngột làm mọi người nơi này ngây người.

Vừa nãy là chuyện gì thế? Lâm Minhđi sử dụng nắm tay?

Một quyền đánh nát phòng ngự tuyệt đối của Tĩnh Thiền Ngọc! Ngay cả chân nguyên cũng không có cố ý ngưng tụ.

Một trận chiến giữa Lâm Minh và Tĩnh Thiền Ngọc, mọi người đã sớm có đủ loại phân tích, nhưng không ai ngờ tới kết quả cuối cùng lại như thế này. Tựa như Tĩnh Thiền Ngọc thắng Tử Linh, Lâm Minh thoải mái chiến thắng Tĩnh Thiền Ngọc, toàn bộ quá trình trận đấu cũng chỉ mười mấy nhịp thở.

Hơn nữa phương thức thắng lợi của hắn không phải dựa vào công kích linh hồn lực mà hắn am hiểu, mà là dựa vào nắm tay.

- Không phải Lâm Minh là võ giả am hiểu công kích linh hồn hay sao? Sao giờ lại dùng nắm đấm?

Con đường võ đạo sâu rộng bao la, thiếu niên như Lâm Minh tinh thông một mặt đã khá lắm rồi, công kích linh hồn vốn đã sâu xa tối nghĩa, muốn có thành tích ở mặt này thì phải đầu tư rất nhiều thời gian, tự nhiên phải giảm bớt tu luyện các mặt khác.

Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Minh rõ ràng không đơn giản là công kích linh hồn. Nếu nói Lâm Minh còn biết kiếm thuật, người xem ở đây cũng sẽ không quá kinh ngạc, nhưng mà nắm đấm...

Hình thức loại công kích này thật sự chênh lệch quá lớn với công kích linh hồn, làm người ta không thể liên hệ hai mặt này với nhau.

- Làm rất tốt!

Sau khi Lâm Minh đi xuống, Cầm Tử Nha khen ngợi.

Tuy rằng giọng của hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng không ngừng, vốn hắn ước đoán Lâm Minh rất có hy vọng đánh vào hạng hai mươi, nhưng đi tới tổng tông Thất Huyền cốc, nhìn thấy tuấn kiệt trẻ tuổi ùn ùn như Trương Ngạn Triệu, Kính Thiền Song Tử... Lòng tin của Cầm Tử Nha cũng dao động.

Nhưng bây giờ xem ra, mình vẫn xem nhẹ Lâm Minh. Nhìn Lâm Minh đánh vào nhóm đầu, là ba mươi hạng đầu trên tổng bảng, ngay cả thương cũng chưa lấy ra!

Như vậy có thể ào, lần đầu tiên Lâm Minh tham gia hội võ tổng tông liền tiến vào mười hạng đầu?

Nghĩ đến đây, trong lòng Cầm Tử Nha kích động, mười hạng đầu so với hai mươi, nhìn thứ tự gần, kỳ thật chênh lệch rất lớn!

Tiến vào mười hạng đầu, gần như toàn là đệ tử thân truyền! Có những đại tông như Kiếm tông, Hợp Hoan tông, bọn họ có tài nguyên phong phú, số lượng đệ tử đông đảo, đệ tử thứ hai phân tông chưa chắc kém hơn đệ tử thân truyền bao nhiêu.

Nói cách khác, chỉ là thiên tài cấp bậc đệ tử thân truyền cũng đã chiếm đầy mười hạng đầu, đệ tử khác muốn tiến vào mười hạng đầu nhất định phải giành giật với những đệ tử thân truyền này!

Từ khi Thất Huyền võ phủ mở hội võ tổng tông tới nay, ba mươi sáu nước cùng mười sáu gia tộc tu võ cũng từng xuất hiện không ít thiên tài kinh diễm tiến vào hai mươi hạng đầu, giống như Trương Ngạn Triệu trong lần này.

Tiến vào hai mươi hạng đầu không ít, nhưng chân chính tiến vào mười hạng đầu thì chỉ đếm trên ngón tay!

Nếu lần đầu tiên tham gia hội võ tổng tông liền tiến vào mười hạng đầu, như vậy lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Bây giờ Lâm Minh chỉ mới vừa tròn mười sáu tuổi, còn có thể tham dự hai lần hội võ tổng tông!

Cầm Tử Nha không dám nghĩ tiếp, tốc độ trưởng thành của Lâm Minh quá đáng sợ, hắn đoán, sau lần võ này, Lâm Minh có thể sẽ được tuyển vào tổng tông trước thời hạn!

Có tài nguyên cùng công pháp của tổng tông giúp đỡ, lần hội võ tiếp theo, Lâm Minh sẽ có hy vọng đánh lên đỉnh cao! So với mình dự đoán, còn tới trước ba năm!

Đương nhiên, dù là Lâm Minh tiến vào tổng tông, thành tích hắn lấy được cũng sẽ tính cho Cầm Tử Nha. Nhưng mà nghĩ lại Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc thật vất vả bồi dưỡng ra một thiên tài như vậy, đảo mắt lại sẽ đưa ra, Cầm Tử Nha vẫn có chút phiền muộn...

Trong chính điện quảng trường sơn môn Thất Huyền cốc, Mục Thanh Hồng chú ý toàn bộ trận đấu này, thẳng cho đến khi Lâm Minh đi xuống.

- Ha ha, Thanh Hồng tiên tử dường như có hứng thú với thiếu niên này, đây là thiếu niên thiên tài Thất Huyền cốc chú trọng bồi dưỡng ra, là cái mầm tốt!

Ở bên cạnh Mục Thanh Hồng, Thất Huyền cốc cốc chủ Sử Tông Thiên cười to nói, trước đó Mục Thanh Hồng chỉ dùng linh hồn lực lặng lẽ quan sát Lâm Minh, căn bản không có nhìn không che giấu như bây giờ. Sử Tông Thiên căn bản không nghĩ tới Lâm Minh có thể quen biết hạng nhân vật như Mục Thanh Hồng, chỉ coi là Mục Thanh Hồng bị trận chiến kinh diễm của Lâm Minh thu hút.

Trước đó hắn cũng chú ý tới Lâm Minh, thực lực Luyện Cốt đỉnh phong đánh tới nước này, thật là quá chói mắt, muốn không chú ý cũng khó.

Tuy nhiên tuy rằng Sử Tông Thiên chú ý tới Lâm Minh, nhưng lại không chú ý tới điều tra tư liệu của Lâm Minh.

Trước đó Lâm Minh biểu hiện ra thiên phú về mặt là linh hồn, công kích linh hồn cuối cũng không phải chính đạo, đến Tiên Thiên sẽ gặp bình cảnh, không đáng để Sử Tông Thiên chú ý. Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Minh rõ ràng không đơn giản chỉ là cao thủ linh hồn lực!

Mục Thanh Hồng liếc Sử Tông Thiên, trong lòng cười thầm. Theo nàng nhận được tin từ Mục Thiên Vũ, tuy rằng Lâm Minh là đệ tử Thất Huyền cốc, nhưng tuyệt đối không phải “bồi dưỡng trọng điểm”, thậm chí còn không phải đệ tử của tổng tông Thất Huyền cốc, vẫn còn mãi gắn danh hiệu Thất Huyền võ phủ.

Nàng cười nói:

- Quả thật là mầm tốt, trẻ tuổi đã có thực lực như thế, tiền đồ tương lai không thể lường hết, Sử cốc chủ thật là tinh mắt.

Nghe Mục Thanh Hồng ánh mắt cực cao cho ra đánh giá như thế, Sử Tông Thiên tâm tình thật tốt, ở trước mặt tông môn tứ phẩm đỉnh cấp, Sử Tông Thiên tự nhiên vui vẻ thể hiện ra thực lực tông môn.

“Thật là không ngờ lần hội võ tổng tông này có thể chọn ra được một thiên tài như vậy... Xem ra phải chiêu nạp hắn vào võ phủ trước thời hạn, mầm tốt như vậy, đặt ở ba mươi sáu nước thật là đáng tiếc... Hả, chờ đã, ba mươi sáu nước!”.

Sử Tông Thiên ý thức được cái gì, dùng chân nguyên truyền âm thông bảo thủ hạ.

“Đi thăm dò xem, Lâm Minh tổ bảy rốt cuộc là từ quốc gia nào?”.

Sử Tông Thiên đột nhiên có một loại dự cảm không hay, Lâm Minh này sẽ không đi ra từ Thiên Vận quốc đó chứ...

Tư liệu nhanh chóng được đưa tới, dự cảm không lành trong lòng Sử Tông Thiên ứng nghiệm, Lâm Minh quả thật là từ Thiên Vận quốc!

Hắn quay lại liếc Mục Thanh Hồng, sắc mặt khó coi, hắn tự nhiên nhớ rõ khi bắt đầu hội võ, Mục Thanh Hồng từng hỏi qua người dự thi Thiên Vận quốc ở khu nào.

Lúc ấy Sử Tông Thiên còn kỳ quái Mục Thanh Hồng hỏi cái này để làm gì, bây giờ xem ra vấn đề tám phần là vì Lâm Minh!

Nếu không đoán sai, Mục Thanh Hồng cố ý đến Thất Huyền cốc xem hội võ tổng tông, chính là vì đến xem Lâm Minh!

Đường đường tiên Tử Thần Hoàng đảo, tu vi Tiên Thiên Chí Cực, xa xôi vạn dặm đi tới Thiên Vận quốc lại chỉ là vì nhìn một tiểu tử Luyện Cốt đỉnh phong, điều này vớ vẩn quá đi chứ!

“Lâm Minh bao nhiêu tuổi?”.

Sử Tông Thiên dùng chân nguyên truyền âm hỏi tùy tùng.

“Thưa cốc chủ, mới vừa tròn mười sáu tuổi!”.

Mới vừa tròn mười sáu tuổi có tu vi Luyện Cốt đỉnh phong, tư chất này có lẽ là thiên phú lục phẩm!

Ở Thất Huyền cốc, thiên phú lục phẩm tự nhiên là cấp đỉnh cao, nhưng đặt ở Thần Hoàng đảo, thiên phú lục phẩm chỉ có thể tính là không kém, tuyệt đối không tới mức làm Mục Thanh Hồng tự mình chạy đến Thất Huyền cốc một chuyến.

Điều này có nghĩa, trên người Lâm Minh còn có chỗ khác làm Mục Thanh Hồng chú ý, mà chính mình còn không biết!

Ý thức được điều này, sắc mặt Sử Tông Thiên càng khó coi hơn. Không lẽ Thần Hoàng đảo tới đây đào góc tường? Tuy rằng bọn họ là tông môn tứ phẩm, Thất Huyền cốc chỉ là tông môn tam phẩm, chênh lệch thực lực rất lớn, nhưng cũng không thể hiếp người như thế chứ!

- Có chuyện gì vậy, Sử cốc chủ?

Mục Thanh Hồng thấy sắc mặt Sử Tông Thiên không dễ coi, cười hỏi, nàng chú ý tới tùy tùng của Sử Tông Thiên vừa đi ra một lúc, mơ hồ đoán được là gì.

Sử Tông Thiên miễn cưỡng cười, trầm giọng hỏi:

- Thanh Hồng tiên tử có quen với Lâm Minh đệ tử tông ta?

- Cũng không có, chỉ là vì một ít trùng hợp, Lâm tiểu huynh đệ quen biết với thiếu chủ nhà ta.

Thiếu chủ!

Sử Tông Thiên thiếu chút nữa không ngồi yên được, thiếu chủ mà Mục Thanh Hồng nói, tự nhiên chỉ tới một người, Thần Hoàng đảo thánh nữ Mục Thiên Vũ!

Không ngờ tới là bản thân Mục Thiên Vũ chú ý tới Lâm Minh?

Đây là chuyện gì thế này? Lâm Minh làm sao quen biết với thánh nữ Thần Hoàng đảo? Hạng nhân vật cấp bậc đó, đặt ở Nam Thiên Vực Thiên Diễn đại lục cũng rất có thân phận, chính mình gặp cũng phải khom mình hành lễ!

Đọc truyện chữ Full