DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 263: Thiên Tài Thương Đạo

- Lâm Minh thắng!

Mãi cho đến khi trọng tài trưởng lão tuyên bố kết quả, người xem ở đây vẫn như trước có chút khó có thể tin, Phương Khải nhường Lâm Minh ba chiêu, kết quả hắn lại không chống được ba chiêu...

Nhất là đệ tử Trận tông, từng người đều xám xịt mặt mũi, bọn họ trông cậy vào Phương Khải hung hăng giẫm đạp Lâm Minh, để những võ giả cóc mà đòi ăn thịt thiên nga ở nông thôn này biết chênh lệch, ai cũng không nghĩ tới loại kết quả này, khiến người ta không thể chấp nhận.

Phương Khải bị bại hoàn toàn như vậy, nếu là bọn hắn, không hề nghi ngờ sẽ còn thảm hại hơn!

Lâm Minh đi đến khu tuyển thủ, đã thấy một cô gái áo vàng đứng yên ở nơi đó, chờ chính mình, chính là Tĩnh Thiền Ngọc.

- Cảm ơn ngươi.

Tĩnh Thiền Ngọc nhẹ giọng nói.

- Vốn Phương Khải chính là đối thủ ta muốn đả bại, không có gì phải tạ ơn.

- Ân, ta biết...

Tĩnh Thiền Ngọc nhất thời không biết nên nói cái gì, một màn vừa rồi Lâm Minh ở trường thi đấu một thương phá địch kia lưu lại ấn tượng cho nàng quá sâu, quả thực giống như một Chiến Thần tuyệt thế, xông phá hết thảy, thế không thể đỡ!

Đúng lúc này, Khương Lan Kiếm đã đi tới, hắn với Lâm Minh miễn cưỡng xem như nhận thức.

- Lâm Minh!

- Khương sư huynh.

Lâm Minh ôm quyền, đối với Khương Lan Kiếm, Lâm Minh ấn tượng cũng không tệ lắm, đối phương rõ ràng là một kiếm khách một lòng theo đuổi kiếm đạo, người như thế, khi tiếp xúc không cần ôm tâm đề phòng quá.

Rất nhiều thời điểm, chủng loại công pháp có thể nhìn ra nhân phẩm, Thất Huyền cốc có chính có tà, với tà công dâm đạo kế thừa từ Hợp Hoan tông hơn phân nửa sẽ không ra người tốt gì, mà đệ tử Kiếm tông, Cầm tông phần lớn là chính nhân quân tử, không phải nói bọn họ là người tốt, chỉ là bọn hắn sẽ không hãm hại sau lưng, cho dù thích sát cũng sẽ quang minh lỗi lạc, nếu không tâm bất chính, Kiếm tâm, Cầm tâm bọn họ đều khó có thể viên mãn.

- Lâm Minh, ngươi mới vừa đủ mười sáu tuổi?

Tuy rằng đã xác thực tin tức từ trong miệng Khương Bạc Vân, nhưng Khương Lan Kiếm vẫn không kìm nổi xác nhận một chút. Tin tức này thật sự rất rung động.

Lời vừa nói ra, Lâm Minh còn không có trả lời, Tĩnh Thiền Ngọc đột nhiên cả kinh. Mới vừa đủ mười sáu tuổi!? Nàng theo bản năng khẽ che miệng, một đôi mắt đẹp không nháy mắt nhìn chằm chằm Lâm Minh.

Lâm Minh không có do dự gì, trực tiếp gật đầu thừa nhận. Loại sự tình này không có khả năng giấu được, chỉ cần Thất Huyền cốc nếu muốn tra, rất dễ dàng tra ra rõ ràng.

Tuy rằng tuổi quá mức dễ làm người khác chú ý, Lâm Minh cũng không lo lắng cái gì, thiên tư xuất chúng, ngược lại phải nhận được Thất Huyền cốc coi trọng, thắng được tài nguyên.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù bởi vì bại lộ nhiều thứ, có người mang lòng dạ bất lương đối với chính mình, như vậy cũng có Thần Hoàng đảo ở phía sau chính mình uy hiếp. Những kẻ tâm thuật bất chính kia không dám có động tác gì.

Lâm Minh tin tưởng, tuy rằng Mục Thiên Vũ chưa chắc để ý chính mình, nhưng ít ra ở thời điểm hắn gặp rủi ro sẽ giúp hắn một chút.

Nhìn thấy Lâm Minh gật đầu thừa nhận, Tĩnh Thiền Ngọc hít sâu vào một ngụm khí lạnh.

Tuổi của nàng lần này tham gia tổng tông hội võ đã là nhỏ, nhưng nàng ở hai tháng trước cũng đầy mười tám tuổi, nàng vốn tưởng rằng tuổi xấp xỉ Lâm Minh với nàng, nhiều nhất kém mấy tháng, không nghĩ tới đối phương lại chỉ có mười sáu tuổi!

Mười sáu tuổi đã tham gia tổng tông hội võ, hơn nữa ba chiêu đánh bại đệ tử thân truyền Trận tông Phương Khải, đây là thành tích khủng bố như thế nào?

Mặc dù là đệ tử thân truyền Thất Huyền cốc. Cho dù là Khương Bạc Vân, Âu Dương Minh, thời điểm mười sáu tuổi cũng không có phần thực lực này đi!

Tĩnh Thiền Ngọc phát hiện, nàng càng ngày càng không thấy rõ Lâm Minh, Lâm Minh tựa như một tòa băng sơn nổi trên mặt biển, khi ngươi tự cho là thấy rõ hắn, ngươi lại phát hiện, chính mình nhìn thấy chỉ là một góc bé nhỏ không đáng kể mà thôi.

Khương Lan Kiếm hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Lâm Minh, hắn còn nhớ lời bình rõ lúc trước ở Nam Hoa lâu, nói mặc dù Lâm Minh đến cảnh giới đồng dạng với chính mình, cũng sẽ không là đối thủ của hắn... Không thể tưởng được, hiện giờ hắn với tu vi Luyện Cốt đỉnh phong đã có thể uy hiếp đến chính mình, bậc thực lực này khó có thể tưởng tượng!

Hơn nữa mấu chốt tuổi đối phương quá nhỏ, mặc dù Khương Lan Kiếm Kiếm tâm đại thành, cũng sinh ra một tia cảm giác khó có thể với tới, đối phương luyện thương bao nhiêu năm, còn không phải một lòng luyện thương, thành tích ở trên thương đạo cũng đã vượt qua kiếm đạo chính mình.

- Lâm Minh, ta chờ mong giao thủ cùng ngươi!

Khương Lan Kiếm trịnh trọng nói.

- Chúng ta sẽ giao thủ rất nhanh.

Lâm Minh cười nói.

Khương Lan Kiếm xoay người rời đi, lưu lại Tĩnh Thiền Ngọc vẫn như trước không thể tin nhìn về phía Lâm Minh, nàng không biết lúc này nên nói cái gì, nàng rất rõ ràng, tương lai Lâm Minh ít nhất trở thành đệ tử thân truyền Thất Huyền cốc, nếu hắn cứ như thế này, tấn công cảnh giới Tiên Thiên chỉ là chuyện nước chảy thành sông, thậm chí vô cùng có khả năng vấn đỉnh Toàn Đan!

Nên biết rằng, toàn bộ Thất Huyền cốc cũng chỉ có một cao thủ Toàn Đan, nhưng lại là Toàn Đan sơ kỳ mà thôi.

Nếu Lâm Minh thành tựu Toàn Đan, hơn phân nửa hắn sẽ không là cao thủ Toàn Đan bình thường, rất có thể là đệ nhất nhân phạm vi mấy mươi vạn dặm Thất Huyền địa khu, thậm chí trở thành thái thượng trưởng lão Thất Huyền cốc!

Nghĩ đến đây, tim Tĩnh Thiền Ngọc đập có chút mau, người đứng bên cạnh chính mình chính là thống trị tương lai Thất Huyền địa khu sao?

Tuy rằng biết rõ hiện tại làm tốt quan hệ với Lâm Minh, tương lai Kính Thiền quốc hội được lợi vô cùng, nhưng Tĩnh Thiền Ngọc chưa bao giờ làm ra loại chuyện kiểu như này, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Trên thực tế, dứt bỏ quốc gia ích lợi không nói, đáy lòng Tĩnh Thiền Ngọc nguyện ý kết bạn Lâm Minh, nhưng nên bắt đầu như thế nào?

Đúng lúc này, Tần Hạnh Hiên cùng Cầm Tử Nha đã đi tới phía Lâm Minh, vừa rồi tư thế Lâm Minh ở trên đài đả bại Phương Khải vô cùng oai hùng, Tần Hạnh Hiên nói không tâm động là giả, nhất là một thương cuối cùng.

- Lâm Minh, tiêu hao lớn không?

Cầm Tử Nha đi tới, đưa ra một cái bình ngọc nhỏ.

- Dung Nguyên đan, xúc tiến khôi phục thực lực, đi điều tức một chút đi.

Cầm Tử Nha sợ ảnh hưởng đợt trận đấu thứ hai của Lâm Minh, không tiếc lấy ra một viên Dung Nguyên đan, bởi vì là đan dược khôi phục cho nên không có đan độc, có thể tùy ý ăn.

Lâm Minh gật đầu, hắn quả thật cần bổ sung một chút, Tà Thần lực đã dùng hết, phải lại lần nữa nén ép chân nguyên, tuy rằng hiện tại thời gian Tà Thần lực khôi phục đã rất nhanh, nhưng phải nhanh chóng ngưng tụ ra Tà Thần lực mới để chuẩn bị.

Lúc này Lâm Minh tiếp đan dược, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ ở trên bồ đoàn, tiến vào Không Linh võ ý, ngồi xuống khôi phục.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại có ba người Cầm Tử Nha, Tần Hạnh Hiên cùng Tĩnh Thiền Ngọc.

Tần Hạnh Hiên mỉm cười với Tĩnh Thiền Ngọc, lễ phép nói:

- Tĩnh tiểu thư, lần đầu gặp mặt, ta tên là Tần Hạnh Hiên, là bằng hữu Lâm Minh.

Tĩnh Thiền Ngọc cũng đáp lễ cười, nhưng mà cười có chút xấu hổ, nàng xem Tần Hạnh Hiên đại khái mười lăm, mười sáu tuổi, hơn phân nửa là bạn gái Lâm Minh, đối phương rất có thể hiểu lầm, chính mình chỉ muốn nhận thức Lâm Minh, cũng không có ý tứ này.

- Thì ra là Tần tiểu thư, thật cao hứng nhận thức ngươi.

Tĩnh Thiền Ngọc hơi làm thi lễ, tuy rằng chuyên chú tu luyện, tuy nhiên dù sao Tĩnh Thiền Ngọc cũng là cô gái, cũng có chút tâm tư, nhìn thấy Tần Hạnh Hiên, không tự giác so sánh với chính mình.

Dung mạo không dưới chính mình, khí chất các hữu thiên thu, thiên tư cũng không kém gì chính mình, chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau, chỉ là... Tuổi đối phương nhỏ hơn chính mình, điểm ấy không có cách nào thay đổi...

Thở dài một hơi, Tĩnh Thiền Ngọc nói:

- Thiền Ngọc cáo từ.

- Ân, Tĩnh tiểu thư đi thong thả.

Tần Hạnh Hiên cũng thi lễ, nhìn theo Tĩnh Thiền Ngọc rời đi.

Cầm Tử Nha ở một bên cười lắc đầu:

- Hạnh Hiên, chúng ta đi thôi, nơi này là khu tuyển thủ, chúng ta ở lâu không thích hợp.

- Ân, vâng.

Tần Hạnh Hiên gật đầu, khi rời đi không kìm được quay đầu lại nhìn Lâm Minh một cái, lúc này Lâm Minh đã hoàn toàn tiến nhập Không Linh võ ý, hết thảy không quan tâm tới ngoại giới. Ở loại trạng thái này, Lâm Minh đóng lục thức, trừ phi là gặp được nguy hiểm, nếu không cái gì cũng không cảm giác.

Ở trên đại điện Thất Huyền cốc, Mục Thanh Hồng mỉm cười nhìn về phía Lâm Minh ngồi xuống ở khu tuyển thủ, đây là Không Linh võ ý theo như lời Thiên Vũ đi, nếu chính mình không phải biết trước thời hạn, thật đúng không phát giác ra dị thường gì.

- Lôi lực ra, hiện giờ thương cũng ra, tiểu gia hỏa này, còn cất giấu con bài chưa lật Tử Giao Thần Lôi, không biết ai có thể buộc hắn dùng đến.

- Ánh mắt Thiên Vũ thật không sai, không nói đến thiên phú Lâm Minh ở phương diện linh hồn lực mà còn độ phù hợp Lôi nguyên khí phẩm cấp cao, chỉ cần khí thế khi hắn ra thương đã vượt xa võ giả đồng cấp, thương thế như núi, thương uy như rồng, không thể tin hắn còn tuổi nhỏ đã làm được điểm này, cần ngộ tính rất cao! Khương B cũng coi như không tồi, nhưng thành tích hắn ở kiếm đạo chưa chắc vượt qua Lâm Minh, Khương Bạc Vân vẫn một lòng tu kiếm, tuổi cũng lớn hơn Lâm Minh vài tuổi, chênh lệch quá xa.

Bao gồm cả Mục Thiên Vũ, mọi người đều nghĩ Lâm Minh là thương đạo thiên tài cùng linh hồn lực thiên tài ngàn năm khó gặp, ngộ tính cao thái quá.

Lực công kích linh hồn của Lâm Minh dựa vào là Luân Hồi võ ý, về phần làm được thương thế như núi, dựa vào Hỗn Độn Cương Đấu kinh chí cương chí dương, khí động núi sông, thương uy như rồng, vậy càng đơn giản, Lâm Minh chẳng những hấp thu Tử Giao Thần Lôi, thân còn phụ Chân Long Chi Huyết, nếu hắn không làm được thương uy như rồng, như vậy thế giới này chỉ sợ không có vài người có thể làm được.

Mục Thanh Hồng liếc mắt Sử Tông Thiên bên cạnh một cái, đã thấy Sử Tông Thiên nhìn như bình tĩnh, kỳ thật thần sắc trong ánh mắt chớp động, không biết suy nghĩ cái gì.

Mục Thanh Hồng cười cười, nàng tự nhiên có thể đoán ra tâm tư Sử Tông Thiên, tông môn lập tức ra một thiên tài cấp yêu nghiệt như vậy, còn bị nàng ở chỗ Thần Hoàng đảo theo dõi, Sử Tông Thiên khó tránh khỏi lo được lo mất, căn bản không bình tĩnh được, cho dù có chính mình hứa hẹn phía trước cũng vô dụng.

Mục Thanh Hồng có thể lường trước, Sử Tông Thiên rất nhanh sẽ thông cáo tin tức cấp cho thái thượng trưởng lão Thất Huyền cốc, loại thiên tài cấp bậc này, đã đủ để dẫn tới thái thượng trưởng lão coi trọng.

Đương nhiên, đối với lão già gần đất xa trời này, Mục Thanh Hồng căn bản không quan tâm, ở Thất Huyền địa khu, lão gia hỏa này nói một không nói hai, đến Thần Hoàng đảo, hắn cũng chỉ là một trưởng lão bình thường thôi, lại còn là loại lui về tuyến sau.

Đọc truyện chữ Full