DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 281: Tiến Vào Trước Hạng Ba

Từng trận đấu tiếp tục diễn ra, những thiên tài đỉnh cấp lần lượt đụng độ, tới lượt trận đấu thứ hai mươi, Khương Lan Kiếm đấu với Cầm Vô Tâm.

Đây là một trận đấu cực kỳ trọng yếu, mức độ rất lớn quyết định sở hữu trước hạng năm thuộc về ai.

Cầm Vô Tâm và Khương Lan Kiếm có thể nói là khắc chế lẫn nhau. Cầm Vô Tâm tốc độ chậm, không sở trường cận chiến, Khương Lan Kiếm vừa lúc ngược lại, Cầm Vô Tâm công kích linh hoạt, sắc bén, vô hình vô chất, Khương Lan Kiếm lại vừa lúc phòng ngự không đủ.

Một trận chiến này, rất khó nói ai thắng ai bại.

Trên lôi đài, Cầm Vô Tâm một thân áo trắng bay phất phới, Khương Lan Kiếm mặc áo dài màu xanh, tay cầm kiếm.

Khoảng cách hai mươi trượng, tiến lên, Khương Lan Kiếm sẽ thắng, không xông tới, thì nhất định thất bại.

Trận đấu vừa bắt đầu hai người lập tức ra toàn lực ứng phó, Cầm Vô Tâm thi triển ra Phong Huyền Bát Âm, còn Khương Lan Kiếm dung hợp Phong chi ý cảnh ở trong kiếm chiêu, đây còn là lần đầu Khương Lan Kiếm đối mặt với địch nhân ngoài Lâm Minh mà vận dụng Phong chi ý cảnh, hơn nữa là dùng ngay từ đầu. Khương Lan Kiếm rất rõ ràng, nếu không làm như vậy hắn vốn không có cơ hội.

Tiếng đàn công kích vô hình vô chất, mà linh hồn lực của Khương Lan Kiếm có hạn, căn bản không phát hiện được, hắn chỉ có thể sử dụng kiếm quang bảo vệ toàn thân, với Phong chi ý cảnh thêm vào, bên cạnh Khương Lan Kiếm hình thành một lốc xoáy kiếm khí, mấy chục đạo phong nhận bay vụt ra bốn phía, va chạm với sát khí ẩn giấu trong hư không.

“Đinh đinh đinh...”.

Vang lên thanh âm giòn tan như dây đàn đứt đoạn, Khương Lan Kiếm phá vỡ từng đạo tiếng đàn, mà kiếm quang của hắn cũng không ngừng vỡ vụn. Phong Huyền Bát Âm của Cầm Vô Tâm vô cùng huyền diệu, trong tiếng đàn ẩn chứa lực chấn động cường đại, một tiếng đàn có thể phá vỡ mấy đạo kiếm quang!

Khương Lan Kiếm nhiều lần bị tiếng đàn làm khốn đốn, không thể vọt tới gần Cầm Vô Tâm được. Mà lúc này Cầm Vô Tâm cũng không hề sơ suất, chỉ cần có cơ hội, liền chĩa mũi chân xuống đất, rớt ra một khoảng cách với Khương Lan Kiếm.

Tốc độ của Cầm Vô Tâm cũng không mau, nhưng trong lúc nàng di chuyển, cây cầm của nàng thủy chung lơ lửng ở trước mặt nàng, cũng không gián đoạn công kích. Vì vậy, Khương Lan Kiếm dù muốn cũng không đuổi kịp nàng.

Phong Huyền Bát Âm thanh âm bình thường, xen vào một ít tiếng đàn không hề có lực sát thương như thủy triều đánh úp lại, nhưng Khương Lan Kiếm bị tiếng đàn gây khó khăn, giống như rơi vào vũng bùn. Phong chi ý cảnh của hắn cũng không ngừng bị phá tan.

Khương Lan Kiếm rất rõ ràng, chính mình chỉ thủ chứ không công, bị thua là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chỉ cần sơ suất rơi vào một đạo tiếng đàn, hắn liền nguy hiểm rồi.

“Kinh Hồng nhất kiếm!”.

Đột nhiên Khương Lan Kiếm cắn răng một cái, buông bỏ kiếm quang phòng thủ, toàn lực thúc động chân nguyên hộ thể, thi triển ra tốc độ cực hạn, tung một kiếm đâm thẳng tới cổ họng Cầm Vô Tâm.

Tốc độ của hắn mau đến mức tận cùng, khoảng cách mấy chục trượng với hắn mà nói chỉ là trong nháy mắt, với điều kiện tiên quyết là không bị tiếng đàn đánh trúng!

“Xoạt!”.

Một đạo tiếng đàn giã lên trên chân nguyên hộ thể của Khương Lan Kiếm, lực chấn động bạo phát!

Chỉ là một đạo tiếng đàn, lập tức quần áo của Khương Lan Kiếm rách bươm. Khương Lan Kiếm như gặp phải đòn nghiêm trọng, thân hình đột nhiên dừng lại, tốc độ cực hạn của hắn bị phá vỡ.

Lúc này, Cầm Vô Tâm vẫn luôn hết sức chăm chú vào so đấu, không buông tha bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, sao có thể bỏ qua thời điểm công kích quá tuyệt vời này.

Ngón tay nàng búng ra liên tiếp, hai tiếng đàn đánh thẳng trên thân mình Khương Lan Kiếm, Khương Lan Kiếm bị phá tan chân nguyên hộ thể, thân ảnh bay ngược ra ngoài.

- Cầm Vô Tâm thắng!

Theo trọng tài tuyên bố, Cầm Vô Tâm khẽ thở một hơi nhẹ nhõm. Một trận chiến này quả thực nàng thắng rất gian nan, thực lực bản thân nàng tương đương với Khương Lan Kiếm, lần này có thể chiến thắng cũng có một chút vận may ở bên trong. Nếu cuối cùng khi Khương Lan Kiếm liều lĩnh dốc toàn lực thi triển ra Kinh Hồng nhất kiếm, không có đụng vào đạo tiếng đàn ẩn nấp ở trong hư không kia, như vậy người bị thua chính là nàng.

Theo Cầm Vô Tâm thắng lợi, các thiếu nữ của Cầm tông phát ra một tràng tiếng hoan hô. Kể từ đó, mặc dù Cầm Vô Tâm liên tiếp bị bại bởi đám người Âu Dương Minh, Mộc Cổ Bặc Vực, nhưng nàng cũng vững chắc tiến vào trước hạng năm.

Lượt trận đấu thứ hai mươi mốt, Lâm Minh đấu với Mộc Cổ Kiếp Nhung, đối phương thực dứt khoát nhận thua. Đây cũng là chuyện không thể làm khác được, tuy rằng Khôi Lỗi sư cường đại, nhưng cũng có một nhược điểm, chính là một khi mất đi con rối, bọn họ cũng không còn con bài gì nữa.

Hiện tại tổng cộng Mộc Cổ Kiếp Nhung chỉ còn lại ba con rối, mà lực công kích của Lâm Minh lại biến thái như vậy, làm không tốt bị tổn thất thêm một hai cái, vậy thì Mộc Cổ Kiếp Nhung đúng là khóc không ra nước mắt, hắn còn muốn tranh vào mười hạng đầu đây!

Lượt thứ hai mươi hai, Lâm Minh đấu với Huyễn Tiểu Điệp.

Trận đấu này xem ra cũng là một trận người xem không hề mong chờ! Mặc dù là các thiếu nam thiếu nữ của Huyễn tông, cũng không xem trọng Huyễn sư tỷ của bọn họ.

Ngay từ đầu trận đấu, Huyễn Tiểu Điệp thi triển ra một trăm lẻ tám ảo ảnh, bị một cái Luyện Lực Như Tơ của Lâm Minh, chấn động ra một vạn cỗ chân nguyên phóng lên tiêu diệt toàn bộ.

Tiếp theo Huyễn Tiểu Điệp lại thi triển ra một ít ảo thuật mang tính tượng trưng, cũng bị Lâm Minh dễ dàng phá tan.

Theo lời nói của Âu Dương Minh, Lâm Minh gần như là một thiên tài toàn năng! Nếu chỉ nói về lực phòng ngự, chẳng những lực phòng ngự thân thể của Lâm Minh đã biến thái, lực phòng ngự linh hồn còn biến thái hơn. Tử Giao Thần Lôi dung nhập trong tinh thần hải, gần như Lâm Minh có thể đứng không nhúc nhích, để mặc cho Huyễn Tiểu Điệp dùng ảo thuật công kích cũng vô sự.

Lâm Minh cảm nhận được Huyễn Tiểu Điệp cũng không dùng hết toàn lực, chỉ là đánh một trận mang tính tượng trưng, không để mất mặt mũi là được. Một khi đã như vậy, đương nhiên hắn cũng sẽ không làm mất mặt một cô gái.

Sau mấy chiêu, Huyễn Tiểu Điệp cười khúc khích, nói:

- Thực lực của Lâm sư đệ thực kinh người, ta nhận thua!

Dứt lời, xoay người đi xuống đài.

Lâm Minh đột nhiên vừa động trong lòng, nói:

- Huyễn sư tỷ chờ một chút!

- Hả?

Huyễn Tiểu Điệp xoay người, chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi:

- Lâm sư đệ còn có chuyện gì?

- Xin hỏi Huyễn sư tỷ, có phải Huyễn tông có một loại Dịch Dung thuật thay đổi dung mạo của mình, làm cho người tu vi kém không lớn, không thể nhìn thấu hay không?

Huyễn Tiểu Điệp nói:

- Có! Như thế nào, Lâm sư đệ cảm thấy hứng thú ư?

Lâm Minh gật gật đầu, từ sau khi hắn bị Bích Lạc dùng Dịch Dung thuật lừa gạt một phen, hắn rất có hứng thú với Dịch Dung thuật này. Chiêu đó có thể nói là chiêu thức chuẩn bị tốt trên đường lữ hành, giết người phóng hỏa, trốn chạy trối chết...

Có một chiêu này, nếu muốn che giấu tung tích thì rất tiện lợi.

Huyễn Tiểu Điệp cười hì hì nói:

- Chiêu này ở Huyễn tông không tính là chiêu thức hạch tâm gì, các đệ tử phân tông khác muốn học đều có thể, chỉ cần giao nộp một lượng Chân Nguyên thạch nhất định là được. Tuy nhiên, nếu Lâm sư đệ có hứng thú dĩ nhiên không cần Chân Nguyên thạch, hơn nữa ta có thể tự mình truyền cho ngươi!

Huyễn Tiểu Điệp nói đến câu cuối cùng, còn kèm theo một âm rung vô cùng quyến rũ, khiến người ta nghe xong trong lòng bồi hồi kích động.

Lâm Minh theo bản năng gật gật đầu, nói:

- Vậy cảm ơn sư tỷ!

Hắn đột nhiên hiểu được, vì sao Cầm Vô Tâm và Huyễn Tiểu Điệp cùng xưng là tuyệt đại song kiêu của Thất Huyền cốc, mà kết quả thực lực chênh lệch lớn như vậy.

Hai mỹ nhân này một người thì một lòng hướng võ, thanh tâm ngăn lòng ham muốn, tâm hồn trong sáng, dốc lòng tu cầm cho đến Cầm tâm đại thành, còn người kia, phần lớn thời gian đều vui cười đùa giỡn, đối với ảo thuật võ đạo gì đều có vẻ không quan trọng... Vì thế chênh lệch thực lực giữa nhau đương nhiên sẽ càng ngày càng lớn.

Đương nhiên, việc này không có mảy may quan hệ với Lâm Minh, nếu có Huyễn Tiểu Điệp dạy mình học khẳng định là tốt nhất. Dịch Dung thuật toàn diện nhất, Lâm Minh cầu còn không được.

Trận đấu thứ hai mươi hai ở sân thứ năm, Âu Dương Minh đấu với Cầm Vô Tâm!

Tuy rằng Âu Dương Minh khiến người ta có cảm giác cường thế hơn một ít, nhưng Cầm Vô Tâm cũng không yếu, trận chiến giữa hai người cũng không nghiêng về một bên nào.

Vấn đề ngay ở chỗ, Âu Dương Minh sẽ làm thế nào chống đỡ công kích tiếng đàn vô hình vô chất của Cầm Vô Tâm.

Ngay từ đầu trận đấu, Âu Dương Minh liền dùng ra Hợp Hoan thần công viên mãn tầng thứ năm, cả người dấy lên ngọn lửa màu tím, ở dưới khống chế của hắn, ngọn lửa tím như đóa mây trên trời quay chung quanh thân thể hắn, hình thành một tầng ngọn lửa thật dày. Đối với Tử Viêm thuẫn này, khán giả cũng không xa lạ, lúc trước khi đối mặt với Lâm Minh, Âu Dương Minh cũng từng dùng nó, kết quả bị một thương của Lâm Minh đâm vỡ ba tầng!

Kết quả, Âu Dương Minh không thể không buông bỏ Tử Viêm thuẫn, đổi dùng thân pháp Điệp Vũ Bách Hoa để chạy trốn, nhưng mà thoát được lần đầu, không thoát được qua mười lăm lần, cuối cùng vẫn bị Lâm Minh tung một thương quét bay đi.

Bởi vì trận đó, khán giả cũng không xem trọng Tử Viêm thuẫn lắm, nhưng mà Cầm Vô Tâm thi triển ra Phong Huyền Bát Âm, tiếng đàn vô hình vô chất công kích lên trên Tử Viêm thuẫn, nhưng không thể nổ nát Tử Viêm hộ thuẫn kia.

Lực chấn động chấn cho Tử Viêm hộ thuẫn lay động muốn vỡ ra, nhưng cùng lúc đó lại có lực lượng ngọn lửa mới cuồn cuộn không ngừng vọt tới, bổ sung vào chỗ trong.

Sau khi Hợp Hoan thần công viên mãn tầng thứ năm, chân nguyên của Âu Dương Minh dày đặc đến khiến lòng người kinh hãi. Nếu không thể giống như Lâm Minh chỉ một thương trực tiếp phá vỡ Tử Viêm hộ thuẫn, thì chân nguyên có thể cuồn cuộn không ngừng bổ sung vào ngay.

“Xoạt!”.

Cầm Vô Tâm cắn chặt hàm răng, tay phải gảy mạnh tám dây cầm “Phong Huyền Bát Âm!”.

“Bồng bồng bồng bồng...”.

Tám đạo tiếng đàn va chạm trên Tử Thần liêm đao, đánh cho liêm đao tử viêm xơ xác tan ra.

Nhưng mà nhân cơ hội này, Âu Dương Minh bước ra một bước, liền cách Cầm Vô Tâm chỉ không tới mười trượng!

- Cầm sư muội! Công kích tiếng đàn của muội thực linh hoạt, sắc bén, đáng tiếc... Chiêu thức quá mức đơn độc, dễ bị người nhằm vào!

“Phù...”.

Tử Viêm hộ thuẫn bùng phát, lại ngăn chặn công kích tiếng đàn đợt thứ hai của Cầm Vô Tâm, Cầm Vô Tâm nhân cơ hội rớt ra một khoảng cách, nhưng mà Âu Dương Minh từng bước ép sát tới.

Từng đạo tiếng đàn phát ra, tuy rằng tốc độ của Âu Dương Minh bị trở ngại không nhỏ, nhưng cuối cùng cũng đuổi theo càng ngày càng gần. Bởi vì Cầm Vô Tâm liên tiếp phát ra Phong Huyền Bát Âm, chân nguyên đã không duy trì được, mà chân nguyên của Âu Dương Minh vô cùng hùng hậu, vốn không có tiêu hao nhiều lắm.

“Xoạt!”.

Thiết phiến lại mở ra lần nữa, cách cần cổ ngọc của Cầm Vô Tâm chỉ có ba thước xa!

Chiến đấu đến một bước này, đã không hề trì hoãn, Cầm Vô Tâm bại trận.

Người xem tới đây đều nhẹ thở ra một ngụm hơi lạnh, trong trận đấu chung kết Âu Dương Minh luôn luôn không có gặp phải cường địch nào, thuận buồm xuôi gió đi đến bây giờ, duy nhất gặp phải Lâm Minh đã bị bại hoàn toàn triệt để, thế cho nên rất nhiều người đều theo bản năng cảm giác Âu Dương Minh cũng không lợi hại bao nhiêu... Thẳng đến trận đấu này, Âu Dương Minh với ưu thế tương đối lớn chiến thắng Cầm Vô Tâm.

Lúc này người ở đây mới tỉnh ngộ, Âu Dương Minh là xếp hạng thứ ba ở hội võ lần trước của tổng tông, thực lực mạnh không thể nghi ngờ.

Âu Dương Minh lại bại dưới tay Lâm Minh, thật sự là bởi vì Lâm Minh còn mạnh hơn.

- Lâm Minh đã vững chắc tiến vào trước hạng ba, chỉ còn Khương Bạc Vân và Mộc Cổ Bặc Vực, thực chờ mong trận đấu giữa ba người bọn họ!

- Nếu trận tiếp Lâm Minh có thể thắng, chính là hạng thứ hai, thắng cả hai trận chính là thứ nhất!

- Thứ nhất? Thứ nhất như thế nào có thể? Khương Bạc Vân rất biến thái, thời điểm hắn đấu với Cầm Vô Tâm, ngay cả kiếm cũng chưa xuất ra. Dù Lâm Minh có mạnh mấy đi nữa, cũng không phải đối thủ của Khương Bạc Vân, nhiều nhất tranh một chút với Mộc Cổ Bặc Vực. Cũng còn xem Mộc Cổ Bặc Vực có thực lực gì chưa để lộ ra hay không!

Mọi người đang nói, một trận đấu quan trọng lại sắp sửa bắt đầu, Mộc Cổ Bặc Vực đấu với Khương Lan Kiếm...

Đọc truyện chữ Full