DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 62: Đều là quái nhân

Ngồi trong xe của Dương Thần, Lý Tinh Tinh cảm thấy ngày hôm nay là ngày vui nhất trong đời cô, còn hưng phấn hơn cả ngày cô tốt nghiệp đại học nữa.

Nụ cười ngọt ngào trên gương mặt cô gái khiến Dương Thần đang cầm tay lái ngồi bên cạnh cũng không biết nên nói gì cho phải.

- Em vui như vậy à?

Dương Thần buột miệng hỏi.

Lý Tinh Tinh hồn nhiên gật đầu lia lịa:

- Nhưng mà em thấy chắc là tổ trưởng Tương không vui vẻ chút nào đâu.

Dương Thần suy ngĩ rồi liếc nhìn Tinh Tinh, không nhịn được cười phá lên:

- Thì ra con nhóc này cái gì cũng biết hết, còn giả bộ làm ra vẻ ngây thơ vô can.

- Hì hì..

Lý Tinh Tinh mím môi cười nói:

- Thật ra em không phải là cái gì cũng biết đâu, tuy nhiên nếu như nghĩ kỹ một chút em có thể hiểu được mấy chuyện anh làm.

- Nghe cho rõ nè, sau này cái tên Tương Thạc đó mà có ăn hiếp em, làm khó dễ em, thì em phải nói cho anh biết, anh sẽ giúp em biết chưa, cũng giống như vụ cha con nhà họ Trần lần trước vậy.

Dương Thần trịnh trọng nói

- Dạ, em biết rồi.

Từ đầu đến cuối, Lý Tinh Tinh không hề hỏi han gì thêm chuyện của cha con nhà họ Trần, Sự khéo léo của cô khiến Dương Thần có chút ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy dễ chịu, cô bé này có lẽ còn biết nhiều chuyện hơn hắn tưởng tượng,chỉ là bình thường cô vẫn thích tỏ ra là cô bé hàng xóm ngốc nghếch khờ khạo, cứ thế âm thầm lặng lẽ quan tâm hắn.

Đưa Lý Tinh Tinh về đến cửa nhà đúng lúc bắt gặp ông bà Lý đi tản bộ trở về, Nhìn thấy Dương Thần và Tinh Tinh từ trên xe bước xuống thì hai ông bà đều tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

- Thằng nhóc này, phát tài rồi hả.

Ông Lý nhìn thấy chiếc xe Dương Thần đang lái thì không khỏi bất ngờ, nói:

- Bác đã biết trước là thằng nhóc tiểu Dương cậu không đơn giản mà, nhanh thật, mới đó đổi công việc mới, bây giờ đổi luôn từ xe một bánh nhỏ xíu sang xe hơi bốn bánh rồi.

Bà Lý thì nãy giờ đang bận để tâm đến mấy cái túi to túi nhỏ mà Lý Tinh Tinh mang từ trên xe xuống, lo lắng hỏi:

- Tinh Tinh à, Sao con mua nhiều quần áo vậy chứ? Mấy cái túi này nhìn sang trọng như vậy chắc toàn là áo quần đắt tiển không hả?

- Mẹ này…

Lý Tinh Tinh có chút thẹn thùng đáp lại:

- Mấy cái này là của anh Dương mua cho con mà.

Hai vợ chồng già tỏ ra ngạc nhiên nhưng vẫn không giấu được chút vui mừng, cả ánh mắt cũng trở nên có vài phần thân thiết hơn.

Lý Tinh Tinh biết rõ cha mẹ mình đang nghĩ gì, tuy nhiên nếu bây giờ đem chuyện Dương Thần đã kết hôn ra nói thì sau này e rằng cô không còn được phép qua lại với hắn nữa, cho nên chỉ còn cách im lặng đỏ mặt, mang đống túi to túi nhỏ quần áo mới mua chạy vào nhà, quên cả chào tạm biệt Dương Thần.

Ông Lý bổng nhiên quay sang Dương Thần nói một cách nghiêm túc:

- Dương à, đứa con gái này của bác từ nhỏ đã thiệt thòi nhiều, cậu nhất định đừng có phụ nó mới được.

Dương Thần dở khóc dở cười cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ còn cách tỏ ra thành khẩn gật đầu cười cho qua, trong trường hợp này mà giải thích thì cũng bằng thừa, chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi.

Sau khi tạm biệt hai vợ chồng già vừa đối đãi với mình như con rể xong, Dương Thần vừa lái xe vừa miên man suy nghĩ, phải chi không bất đắc dĩ gặp cô gái lạnh lùng Lâm Nhược Khê kia, thì bây giờ cưới Lý Tinh Tinh vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn có phải tốt không.

Nhưng nghĩ đến cảnh vợ mình bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh, Dương Thần liền dẹp ý nghĩ kia qua một bên, dù sao đi nữa, trước hết phải đi tiếp đoạn đường trước mắt cùng Lâm Nhược Khê cái đã, chuyện sau này ra sao chưa ai có thể đoán trước được.

Lúc lái xe về tới Long Cảnh Uyển trời đã chuyển lạnh, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua ngọn cây khiến khu biệt thự trống trãi trở nên tĩnh mịch một cách lạ thường.

Dương Thần định mở cửa bước vào nhà thì thấy vú Vương vừa đúng lúc từ bên trong mở cửa ra.

- Vú Vương, trễ như vậy rồi còn tính đi đâu vậy?

Dương Thần thắc mắc hỏi.

Vú Vương tỏ ra mừng rỡ, cười nói:

- Cậu chủ về rồi hả, tốt quá, tôi đang tính mang mấy cuốn sách mà cô chủ thích vào bệnh viện cho cổ, mặc dù cô chủ đồng ý tịnh dưỡng nữa tháng nhưng vẫn yêu cầu được đọc sách, hay cậu đi cùng tôi đi? Cô chủ mà thấy cậu vào chắc sẽ vui lắm.

Cô ta có vui cũng nhìn không ra… Dương Thần nghĩ thầm trong bụng, rồi nói:

- Trễ lắm rồi, vú Vương cứ nghỉ trước đi, một mình tôi mang sách cho cổ là được rồi.

Vú Vương cho rằng hai người muốn có chút không gian riêng, nên cũng không nói thêm nữa, lập tức giao cái túi nhựa to đựng mấy cuốn sách trong đó cho Dương Thần rồi quay vào nhà.

Dương Thần vừa về đến nhà lại đi tiếp, lần thứ hai trong cùng một ngày đi đến bệnh viện Trung Hải.

Chạy xe nữa giờ đồng hồ, lúc đến phòng bệnh của Lâm Nhược Khê đèn trong phòng vẫn sáng, tuy nhiên trong phòng không chỉ có một mình Lâm Nhược Khê, bên cạnh giường cô còn có một người nữa, một người phụ nữ mà Dương Thần chẳng vui vẻ gì khi đụng phải, hơn nữa cô ta lại còn là một mỹ nhân.

- Chà, người bận rộn cũng có thời gian đến bệnh viện thăm người bệnh nữa hả.

Mạc Thiện Ny dường như đang cùng Lâm Nhược Khê thương lượng gì đó, nhìn thấy Dương Thần bước vào bèn trề môi nói kháy.

Dương Thần cũng không thèm để ý cô đồng nghiệp thích kiếm chuyện này, vừa cười vừa đặt cái túi đựng mấy cuốn sách lên chiếc tủ đầu giường:

- Vú Vương lớn tuổi rồi, buổi tối ra ngoài vất vả lắm, anh thay bà làm mấy chuyện này được rồi, mai mốt cứ nói với anh là được. Vú Vương già rồi làm mấy chuyện này cực lắm.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng liếc qua mấy cuốn sách rồi nói:

- Lần sau giao cho anh.

Thấy Lâm Nhược Khê chịu nghe mình như vậy, Dương Thần cũng mãn nguyện rồi, xem ra người phụ nữ này cũng khá lý trí, không phải đơn thuần chỉ là một kẻ lạnh lùng.

Mạc Thiện Ny nhăn nhăn mũi, bực bội nói:

- Dương Thần, người anh toàn mùi thuốc lá và bia rượu, anh mau tránh xa ra một chút, coi chừng là ngợp Nhược Khê bây giờ.

- Ồ..

Dương Thần hơi khó xử, tránh xa vài bước:

- Lúc nãy vừa cùng mấy người bạn mới quen uống vài ly, tôi cũng quên mất là mình vẫn chưa tắm.

- Hứ, Nhược Khê mệt đến ngã bệnh phải nằm đây, anh làm chồng người ta chỉ biết ở ngoài ăn chơi đàng điếm, vậy mà còn không biết mắc cỡ.

Mạc Thiện Ny cười nhạt nói một cách mỉa mai.

Bồ tát làm bằng đất còn biết tức giận, Dương Thần quả thực có chút mất kiên nhẫn,

- Vợ tôi ở đây còn chưa nói tôi nữa câu, Cô la lối cái gì chứ? Rõ ràng là hoàng đế không vội thái giám gấp mà.

- Anh nói cái gì?

Mạc Thiện Ny trợn tròn mắt đứng lên, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng vì tức giận, khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ:

- Anh dám nói tôi là thái giám, anh mới chính là thái giám đó.

- Tôi có phải thái giám hay không cô thử thì biết ngay chứ gì.

Dương Thần cười nói.

- Đồ không biết xấu hổ.

- Được rồi…

Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng lên tiếng, nhíu đôi chân mày rậm, hết nhìn Dương Thần lại nhìn Thiện Ny, cô cảm thấy có chút đau đầu, liên tục xoa xoa trán,

- Hai người làm ơn đừng có cãi nhau nữa, ở đây là bệnh viện đó, khuya như vậy rồi làm ơn yên lặng chút đi.

Mạc Thiện Ny hờn dỗi nắm lấy tay Lâm Nhược Khê nói:

- Nhược Khê, bạn coi tên chồng này của bạn kìa, hắn tự xem hắn là ai chứ, bạn bị bệnh cũng không chịu đến đây chăm sóc cho đàng hoàng, ngược lại còn có nhã hứng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, rượu chè mua vui nữa chứ.

Lâm Nhược Khê im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi Dương Thần:

- Anh đã đi uống rượu ở đâu?

Sẵn đang có chút bực mình, Dương Thần cười khẩy đáp:

- Uống rượu ở Thiên Phủ Chi Quốc, đi cùng vài cô em nữa, sao chứ, bà xã đại nhân muốn quản chuyện của anh hả?

- Ừm, em biết rồi.

Lâm Nhược Khê gật đầu, sau đó coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra, tiếp đó với tay lấy cuốn sách trong túi nhựa, bắt đầu đọc.

Dương Thần thấy không có chuyện gì nữa, cũng thở dài một tiếng, lắc đầu bước ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ còn lại mỗi Mạc Thiện Ny ngồi đó hết nhìn ra cửa rồi lại nhìn sang Nhược Khê đang thản nhiên đọc sách trên giường, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, há hốc mồm, một lúc lâu cũng chẳng nói được câu nào, cuối cùng cũng nhả ra được một câu:

- Hai vợ chồng mấy người toàn là quái nhân.

Đọc truyện chữ Full