DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 69: Rốt cuộc ngươi là ai?

Lâm Nhược Khê bị trói đi? Cô ấy không phải đang ở trong viện tĩnh dưỡng sao?

- Vú Vương, vú nói rõ xem nào, có chuyện gì xảy ra vậy?

Dương Thần sau khi bị chấn động đã bình tĩnh lại.

- Tôi vừa mới nhận được điện thoại lão gia gọi tới, nói rằng cậu chủ phải đến kho hàng số tám mươi tư ở phía Đông cảng Trung Hải, tiểu thư và Mạc tiểu thư đều bị bắt đi… Còn… còn không cho chúng ta báo cảnh sát, bằng không sẽ…

Nói đến đoạn sau, vú Vương đã khóc không thành tiếng.

- Vú Vương, vú đã xác nhận lại chưa?

- Xác nhận rồi…

Vú Vương nói:

- Các y tá ở bệnh viện cũng đều sốt ruột, Mạc tiểu thư cùng tiểu thư đi tản bộ ở trong vườn mãi không thấy trở về. Hiện giờ tôi đã dặn phía bệnh viện tạm thời giữ bí mật, nhưng mà giấy không bọc được lửa, phải làm gì bây giờ…

Không ngờ hai người phụ nữ bên cạnh mình lại xảy ra chuyện, Dương Thần chỉ biết hối hận đã không đánh cho Lâm Khôn một trận phát điên luôn, người này vẫn còn có một “ưu điểm”, đó là ý chí rất kiên quyết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

- Vú Vương, vú đừng lo, tôi sẽ xử lý chuyện này, ở nhà chờ tin tức của tôi.

Dương Thần trấn an vú Vương vài câu rồi ngắt điện thoại.

Dương Thần cảm thấy kỳ quái, về lý thì theo như thủ đoạn của Lâm Khôn, không thể bắt cóc hai cô gái còn sống còn đi lại ngay trong vườn ở bệnh viện, lại còn bắt đến chỗ cảng Trung Hải, tất nhiên chuyện này làm được phải có cao thủ giúp đỡ. Nhưng việc lần trước Hứa Trí Hoành làm đã làm tổn hại đến Lâm Nhược Khê, hắn sẽ không thể ra tay giúp Lâm Khôn, như vậy thì là ai làm?

Tuy biết Lâm Khôn có ý đồ dụ mình đến để trả thù, tạm thời sẽ không làm tổn hại gì hai người phụ nữ kia, nhưng chỉ sợ hắn làm gì đó với họ, Dương Thần vẫn quyết định nhanh chóng hành động.

Các cô gái trong văn phòng ánh mắt kinh ngạc, Dương Thần vừa trở về không bao lâu giờ lại chạy như bay ra khỏi văn phòng, khiến các cô ngơ ngác nhìn nhau.

Cảng Trung Hải là một trong những hải cảng lớn nhất Hoa Hạ, chiếm diện tích đất rộng rãi, không tự thể nghiệm sẽ không cảm nhận được sự rộng lớn ở đây, giống như cả trăm sân bóng ghép thành một cùng rộng lớn, không ít bến tàu, kho hàng đã đến giai đoạn xuống cấp, đặc biệt là mùa ế hàng, ít hàng vận chuyển trên biển, rất nhiều nơi để trống cả ngày không thấy một bóng người.

Biển rộng mênh mông, xanh thẳm, trong tiếng sóng, hải cảng lại càng có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

Tiến vào khu vựa phía sau hải cảng, chiếc xe có thể chạy như bay trên mặt đất bằng phẳng, nếu ở xa nhìn lại, chiếc xe trắng giống như một quả tên lửa xẹt qua ven bờ hải cảng.

Dương Thần quan sát hết sức chăm chú, vừa giẫm chân ga vừa nhìn số hiệu của các kho hàng ven đường, lái xe về phía Đông gần mười phút mới tìm được kho hàng in số “tám mươi tư” màu đỏ thật to.

Cả kho hàng nhìn có vẻ lâu năm không được tu sửa, cửa sắt loang lổ mở rộng, ở cửa đất đá, vôi phấn, vật liệu bỏ đi chất đống, bừa bãi không chịu nổi.

Càng đến gần mục tiêu, Dương Thần lại càng có vẻ bình tĩnh. Nói thật, cụm từ “bắt cóc” này trước kia vẫn là hắn làm với người khác, không ngờ giờ lại có người đến bắt cóc người phụ nữ của hắn, mặc dù vị tiểu thư lạnh như băng nào đó không nghĩ vậy, nhưng điều đó cũng đủ khiến Dương Thần dở khóc dở cười.

Từ từ đóng cửa xe, Dương Thần liếc mắt nhìn quét qua kho hàng một cái, không khỏi nhíu mày. Tuy rằng rất khó bị phát hiện, nhưng sự nhạy bén giúp Dương Thần có thể đoán ra, ở vài góc bí mật trong kho hàng đã bố trí sẵn mấy người chuyên nghiệp làm trinh sát, góc độ vừa phải có thể quan sát từng chi tiết trong kho hàng, nếu hắn đoán không nhầm, trong tay họ còn có súng cỡ trung.

Đó là một đội quân chuyên nghiệp cấp quốc tế, Dương Thần cảm thấy việc này bắt đầu trở nên rất thú vị, thậm chí có phần hưng phấn khác thường.

Sau khi đi vào cửa lớn của kho hàng, có thể ngửi được mùi mục nát, cũ kỹ, trước mặt là nền kho trống trải, ánh nắng chiều vào từ ô cửa sổ khiến kho hàng có vẻ đục ngầu bởi bụi đất bay trong không khí.

Ở một góc kho hàng, Dương Thần nhìn thấy hai bóng dáng yếu đuối đang bị trói.

Chỉ thấy Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny lúc này đang cùng ngồi trên một chiếc ghế, một chiếc dây da trói tay chân hai người lên ghế, họ quay lưng vào nhau, không nhìn thấy lẫn nhau được.

Trước mặt họ, một đám thanh niên mặc áo ngắn tay trông rất mạnh mẽ xúm lại, có khôi ngô, có gầy gò, nhưng phần lớn nước da ngăm đen, chắc chắn là do nhiều năm phơi nắng. Điều khiến Dương Thần chú ý chính là lúc nhìn thấy hắn, đám thanh niên này chẳng lộ ra vẻ gì, dường như không để tâm đến hắn, vẫn nói chuyện với nhau như trước, việc khiến Dương Thần càng nghiền ngẫm hơn là trên tay trên lưng bọn đều cầm vũ khí, gần như tất cả đều là AK47, M16 và súng trường hỏa lực khá mạnh.

Đám súng ống đó vốn không có gì đặc biệt, nhưng lại xuất hiện ở Hoa Hạ, nếu là ở nước ngoài như nước Mỹ, dù có người cầm M16 đi khắp phố Dương Thần cũng chẳng thèm để mắt tới, nhưng một đám người cầm súng ở đây thì thật khó thấy, thật quá kỳ lạ.

Dương Thần rất rõ ràng, cái tổ chức ngoan cố tự xưng là “người bảo vệ Hoa Hạ”, cũng không phải là thổi phồng, muốn thoát khỏi tai mắt bọn họ, đến Trung Hải bắt cóc người khác, đích xác là năng lực rất lớn.

Ngay lúc Dương Thần còn đang nghĩ ngợi, Lâm Khôn đang cười nịnh đám thanh niên rốt cục đã phát hiện ra, trên khuôn mặt đó lộ ra vẻ thù hận, nhe răng cười độc ác.

- Lâm tiên sinh, người này chính là người ông muốn bắt sao?

Một gã mặc áo trắng không có tay, quần dài rằn ri quân dụng, người thanh niên tóc ngắn này có vẻ là thủ lĩnh, trên tay cầm một khẩu Sa Ưng chỉ có quân nhân hùng mạnh thật sự mới có thể sử dụng, cũng là người duy nhất cầm súng lục trong cả đám người, gã dùng tiếng Anh hỏi Lâm Khôn.

Dương Thần lúc này đã đến gần, nghe thấy khẩu âm tiếng Anh không khỏi ngẩn ra, đó là khẩu âm Việt Nam, hóa ra đó là người Việt Nam.

- Đúng vậy, Long tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể bắt được hắn, tôi muốn tự tay tiễn hắn xuống địa ngục!

Lâm Khôn hung tợn nói.

Cùng lúc đó, Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny ngồi trên hai chiếc ghế cũng đã nhìn thấy Dương Thần đi tới. Lâm Nhược Khê thần sắc phức tạp nhìn Dương Thần, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, tuyệt vọng, còn Mạc Thiện Ny lại có vẻ quật cường xem lẫn kinh ngạc, dường như không tin Dương Thần sẽ vì hai người họ mà đơn thương độc mã tiến đến.

Người đàn ông họ Long cao lớn liếc mắt một cái đánh giá Dương Thần, mặt không chút thay đổi nói:

- Lâm tiên sinh, tôi không thể không nói, ông thuê chúng tôi thật không đáng giá, nếu chỉ là xử lý người này, chỉ cần một người anh em thủ hạ của tôi là đủ.

Vài người thanh niên cường tráng dùng súng Đại Hán tươi cười vẻ ngạo nghễ, hiển nhiên là rất đồng ý với thủ lĩnh của mình.

Lâm Khôn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không, Long tiên sinh, chờ ta xử lý tiểu tử này rồi sẽ lấy lại cổ phần thuộc về ta từ đám tiện nhân kia, số tiền tôi đưa các anh không đáng gì cả!

Nói xong, trên mặt toát lên dục vọng cuồng nhiệt, nhìn về góc Lâm Nhược Khê.

Thực ra, mấy năm nay lãng phí vô độ đã khiến số cổ phần ở công ty Quốc Tế Ngọc Lôi của Trần Khôn vốn là 30% hiện giờ 1% cũng không có. Lão không ngừng mang cổ phần của chính mình đi bán cho các cổ đông khác, khiến lão dần dần đi vào đường chết. Giờ lão đã bán sạch cổ phần còn lại của mình, liều chết một phen.

Lâm Nhược Khê không sợ hãi, nhìn Lâm Khôn, giống như không có chút dao động tình cảm nào, thản nhiên nói:

- Lâm Khôn, ông thật khiến tôi thất vọng.

Cô ý thức được người đàn ông này đã không có đường quay đầu lại, cho nên gọi thẳng họ tên chứ không xưng hô bố - con.

Chỉ là không ngờ, trong tình cảnh gay go này, người kia lại không có liên quan gì đến tất cả đám đàn ông kia, không ngờ hắn lại thản nhiên đến đối mặt với hết thảy hậu quả xấu vốn không nên giáng xuống người hắn.

Lâm Nhược Khê áy náy nhìn Dương Thần, tuy rằng người đàn ông này cho cô ấn tượng không tốt, nhưng hắn có thể vì cô mà một mình đến đây, Lâm Nhược Khê nói không cảm động thì là giả.

- Lâm Khôn, ông không phải đàn ông! Sao ông có thể đối xử với con gái mình như vậy!

Mạc Thiện Ny tính tình mạnh mẽ, lúc này rốt cục không kìm nổi chửi ầm lên.

Lâm Khôn cười to vài tiếng, mắt lộ ra vẻ tà ác nhìn Mạc Thiện Ny:

- Cái đồ nha đầu thối này, ta sớm đã thấy ngươi không vừa mắt, đợi mọi việc xử lý xong xuôi, ta sẽ dạy dỗ ngươi cẩn thận! Trước kia bà lão đó nếu không che chở cho ngươi, ta đã ném ngươi lên giường vài trăm lần rồi! Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Chỉ là một con chó cái Lâm gia nuôi thôi!

- Đồ vô sỉ! Đê tiện! Hạ lưu!!

Mạc Thiện Ny khuôn mặt tức giận đỏ bừng lên, giãy giụa, muốn thoát thân, nhưng cách trói chuyên nghiệp khiến cố gắng của cô đều là vô ích.

Dương Thần thấy ánh mắt áy náy của Lâm Nhược Khê nhìn mình, lại thấy nữ thủ trưởng xấu tính Mạc Thiện Ny dũng cảm phản kháng, trong lòng không khỏi có cảm nhận tốt đẹp về hai người phụ nữ này, một người làm rõ sai trái, biết cảm ơn, một người lại dũng cảm không sợ cường quyền.

Đáng tiếc, trong dòng sông lịch sử nhân loại, phụ nữ luôn sắm vai nhân vật yếu đuối, trên thế giới sinh ra chủ nghĩa nữ quyền, chính là bởi vì phụ nữ không được đãi ngộ bình đẳng, mà nguyên nhân trực tiếp nhất là phụ nữ thật sự không thể chống lại đàn ông.

Tình huống trước mắt là như vậy, hai người phụ nữ bất luận trên thương trường có hào quang rực rỡ thế nào, bất luận đã đánh bại bao nhiêu đàn ông, nhưng khi gặp thủ đoạn nguyên thủy, thô tục nhất này, họ ngoài việc đấu võ mồm ra cũng chẳng thể làm gì được.

Có lẽ đây là một trong những điều kiện để nhân loại sản sinh ra hậu thế. Nếu như phụ nữ cũng cường tráng, khỏe mạnh như đàn ông, vậy thì đàn ông làm thế nào?

Người đàn ông cường tráng họ Long hình như không hiểu tiếng Trung, không để ý nhiều đến cuộc cãi nhau của Lâm Khôn và hai cô gái, gã nhìn Dương Thần, thấy Dương Thần không hề sợ hãi, lại có chút tán thưởng bước lên, nói bằng tiếng Anh:

- Tuy anh sắp xuống địa ngục, nhưng anh cũng là người dũng cảm, tôi sẽ cho anh được toàn thây.

Dương Thần mỉm cười kỳ quái, có phần thích thú đánh giá gã đàn ông kia, mở miệng nói một câu khiến Lâm Khôn và hai cô gái nghe không hiểu.

- Anh họ Long, tên là gì?

Gã đàn ông to lớn giật mình, nhíu mày, dùng ngôn ngữ y hệt nói:

- Mày biết nói tiếng Việt Nam à?

- Long Toản Hoàng là gì của anh?

Dương Thần tiếp tục cười hỏi.

Nếu như Dương Thần biết nói tiếng Việt làm cho gã kia ngạc nhiên, thì đến khi hắn tiếp tục dùng tiếng Việt nói ra cái tên “Long Toản Hoàng”, gã kia dường như bị chấn động.

- Mày rốt cuộc là ai?

Gã đàn ông sắc mặt nghiêm trọng hỏi.

Đọc truyện chữ Full