DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 90: Tài sản hơn trăm triệu

Vừa sáng sớm đã vào cục cảnh sát, Dương Thần cảm thấy đây thật không phải là dấu hiệu gì tốt, ít nhất hôm nay không thể mang cơm sáng cho các nữ đồng nghiệp trong phòng làm việc, đợi sau khi quay về, nhất định bị lửa đạn oanh kích.

Trên tay đeo còng tay, dưới sự chăm sóc của hai nhân viên cảnh sát, Dương Thần với An Tâm cùng nhau đi vào cục cảnh sát khu Tây.

Dương Thần nhìn An Tâm một bên lần nữa không chịu nói cái gì đó, không kìm nổi nghi hoặc hỏi:

- Cô đây là cố ý gài bẫy tôi hay là đúng lúc tôi đụng phải họng súng.

An Tâm có chút ngượng ngùng nhìn Dương Thần, sự việc đến nước này, rõ ràng mọi người đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.

- Vừa khéo anh đụng phải họng súng…

Danh tiếng khách sạn năm sao của khách sạn Bích Vân như vậy, tuyệt đối không thể tùy tiện có cảnh sát vào điều tra văn hóa phẩm đồi trụy, cho nên Dương Thần vừa mới ra ngoài vụng trộm thì bị bắt quả tang, rõ ràng chính là mưu kế của An Tâm.

Một người phụ nữ đem lần đầu tiên của mình giao cho một người đàn ông lần đầu quen ở quán ăn đêm, sau khi đi khách sạn còn muốn mình báo cảnh sát để cảnh sát đến bắt, chết người ở chỗ, không chỉ thông báo cho cảnh sát,còn gọi phóng viên truyền thông đến.

Dương Thần cảm thấy không phải An Tâm điên, chính là thế giới điên rồi—— mình cũng điên rồi, làm sao “ bánh lớn có nhân” như vậy vừa khéo đập trúng đầu mình?

Có đôi khi đàn ông quá thu hút phụ nữ thích cũng không phải chuyện gì tốt, Dương Thần một mình tự kỉ nghĩ.

Tuy rằng cụ thể không biết vì sao An Tâm làm như vậy, nhưng Dương Thần cũng không hứng thú biết lắm, chỉ là đang nghĩ nên xử lí như thế nào một loạt sóng gió tiếp theo.

- Đừng khe khẽ thì thầm, đi mau.

Một cảnh sát thúc giục hô.

Dương Thần quay đầu cười hì hì.

- Đồng chí cảnh sát vất vả rồi, vậy tôi không nói thầm nữa, tôi nói lớn tiếng lên một chút, tuy nhiên đi nhanh thì không được, đợi chạy đi rồi mấy người lại phải bắt tôi.

Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của mấy Cảnh sát nhân dân, An Tâm dù đang tâm trạng rất gay go, nhịn không nổi bật cười, phản ứng của người đàn ông này quả thực kỳ lạ, rõ ràng biết mình lợi dụng hắn, còn hại hắn vào Cục cảnh sát, có thể khiến hắn thân bại danh liệt, lại vẫn có thể trêu đùa cảnh sát, nếu không phải bụng dạ hắn đủ bao dung, chính là bụng dạ thâm hiểm đáng sợ.

Đi vào bên trong văn phòng đồn cảnh sát, hai người bắt đầu bị thẩm vấn, một bóng dáng quen thuộc đã đứng bên cạnh bàn làm việc không xa.

Thái Nghiên trên người mặc bộ quân phục màu xanh lam như xưa vẫn phong thái hiên ngang như vậy, hai tay khoanh trước ngực, khiến đôi núi đôi phồng lên vô cùng rõ ràng, nếu không phải trên khuôn mặt xinh đẹp đó có thể ớn lạnh làm tổn thương người, tuyệt đối không có người thứ hai được chọn đóng phim đồng phục quyến rũ.

- Sĩ quan cảnh sát Thái, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Dương Thần cười khổ chào hỏi, chỗ gặp mặt đen đủi chút.

Thái Nghiên cười lạnh.

- Tiến bộ rồi, lần trước cùng xã hội đen vào Cục cảnh sát lần này lại trong khách sạn chơi gái bị bắt, hy vọng vợ anh có ý chí đủ lớn, bằng không tôi không ngại thay cô ta trừng phạt anh một chút.

Thái Nghiên sáng sớm vừa mới đi làm, liền nghe cấp dưới báo cáo nói phát hiện một đôi nam nữ khách sạn Bích Vân làm chuyện mờ ám, bởi vì thân phận của một người phụ nữ trong đó còn có chút mẫn cảm, cho nên vụ án này lập tức báo cho cô Cục trưởng này nhưng việc không ngờ đến, ngoài bối cảnh khá đặc biệt của người phụ nữ đó ra, người đàn ông này đúng là Dương Thần? Vốn dĩ thấy hắn không thuận mắt, hiện giờ thành chồng của chị em tốt Lâm Nhược Khê, vợ đang ở trong bệnh viện, còn dám sau lưng làm ra những chuyện này, Thái Nghiên thiếu chút nữa tức giận ném cái bàn đi quyết tâm tự mình qua hỏi chuyện này.

Dương Thần hoàn toàn không để ý những lời nói cay độc của Thái Nghiên, cười nói với An Tâm ở bên:

- Đây là Cảnh sát trưởng, là chị em tốt với vợ tôi.

Bộ dạng rất thân thiết, dường như là gặp lại người quen.

An Tâm ngạc nhiên, không nghĩ tới người mình quyến rũ là đàn ông đã có vợ, hóa ra người đàn ông này chính là ra ngoài ăn vụng, xem ra cũng không phải đàn ông tốt đẹp gì… Nghĩ đến đây, cảm giác tội ác của An Tâm giảm đi một chút, nhìn Dương Thần vẫn cười tủm tỉm giới thiệu với mình cảnh sát xinh đẹp trước mắt, cảm thấy da mặt người đàn ông này thật dày, miễn cưỡng cười cười.

- Xin chào Cục trưởng Thái.

- Hừ.

Thái Nghiên đương nhiên sẽ không nhìn An Tâm với ánh mắt thiện cảm, phụ nữ luôn đố kỵ với phụ nữ có dung mạo hơn mình, đặc biệt vẫn là hình ảnh đầu tiên là người phụ nữ phóng đãng hư hỏng.

- An tiểu thư, cô cũng là người có thân phận, vẻ ngoài xinh đẹp, lại đi làm cái việc xấu xa quyến rũ đàn ông đã có chồng này, thành gian phu dâm phụ, trong mắt các người còn có luật pháp không?

An Tâm không hề gì cười quyến rũ nói:

- Cho nên bị bắt rồi, còn bị giới truyền thông chụp người không phải thánh hiền ai có thể tránh được, Cục trưởng Thái muốn thẩm vấn, An Tâm tuyệt đối phối hợp.

- Không biết liêm sỉ.

Thái Nghiên hừ lạnh một tiếng.

- Đừng cho rằng có gia tộc cô làm chỗ dựa, chúng tôi sẽ qua loa cho xong, tôi muốn biết chính là tình hình thực tế.

Dương Thần giơ tay, nói:

- Tình hình thực tế kỳ thật rất đơn giản, hai chúng tôi uống nhiều rồi, tình đến mãnh liệt, không kìm lòng nổi, liền làm chút chuyện nam nữ bình thường.

Một cảnh sát trẻ ở bên ghi chép đập bàn mạnh một cái.

-Ít nói bậy! Mại dâm chính là chơi gái, bán thịt chính là bán thịt, nói thật đi.

Dương Thần buồn rầu thở dài, kiên nhẫn giải thích.

- Vị cảnh sát đại ca này, tôi không nói bậy tôi chơi xong người phụ nữ này không trả tiền, đây không được tính là mại dâm, cô ta coi như bán cũng bán không thành rồi.

- Anh…

Vài cảnh sát khác ở đó không kìm nổi thiếu chút nữa cười không ra tiếng, đến An Tâm cũng cảm thấy quá lộ liễu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, oán giận trừng mắt nhìn Dương Thần, cái gì mà tiền với không tiền, bán với không bán, thầm nghĩ đêm qua tại sao không nhận ra người đàn ông này không biết xấu hổ như vậy, tuy nhiên… chơi rất vui.

Thái Nghiên cảm thấy không khí không bình thường, ho khan một tiếng, các nhân viên cảnh sát xung quanh ngoan ngoan yên tĩnh lại.

- Không cần khoe miệng lưỡi lợi hại, anh lưu manh, anh vô lại, chúng tôi không nói được anh, cũng không cùng anh nói những cái này.

Thái Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thần, khinh thường nói:

-Tuy nhiên sự việc hôm nay đã bị truyền thông biết, tôi nghĩ cho dù chúng tôi không cho hai người nếm mùi, bạn bè người nhà hai người, đoán chừng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

An Tâm vẻ mặt ung dung ngón tay cuốn vòng quanh mái tóc dài của mình, thản nhiên như thường.

- Cục trưởng Thái, nếu không còn vấn đề khác, tôi nghĩ chúng ta có thể gặp luật sư rồi hãy nói tiếp.

- Luật sư của các người đã đến rồi.

Thái Nghiên cố nén tức giận, chỉ hai người đàn ông đều hói đầu ở cửa ra vào.

Một người trong số đó Dương Thần còn có chút ấn tượng, đúng là lần đầu tiên mình đến Cục cảnh sát, luật sư Trương đưa mình ra, thấy ông ta đến, Dương Thần biết rằng Thái Nghiên đã nói sự việc cho Lâm Nhược Khê biết, về phần người kia mang theo túi công văn, đoán chừng chính là luật sư của An Tâm rồi.

Nhìn thấy luật sư đi vào, Thái Nghiên cũng không đếm xỉa tới hai người, bắt đầu cùng hai luật sư thương lượng, tỉ mỉ kể lại quá trình xảy ra vụ án.

Dương Thần nhân lúc rảnh rỗi, hỏi An Tâm:

-Tôi nói An tiểu thư, cô có thể giải thích một chút nguyên nhân của tất cả cái này không, mặc dù tôi nói không vì cô mà vứt bỏ nhiệt huyết, nhưng dù sao cũng vì cô tiêu mất số tiền hơn trăm triệu, cô dù sao cũng phải nói cho tôi nguyên nhân bị cô đùa chết này.

An Tâm buồn bực bĩu môi:

- Cái gì mà số tiền trên trăm triệu, tôi nhớ tiền phòng khi ra khỏi khách sạn vẫn là tôi đưa, anh cũng là mời tôi uống ly rượu mà thôi, đừng khoác loác.

- Cô đây không đúng rồi, tiền bạc tầm thường, sao có thể so sánh với tinh hoa đàn ông kia hơn trăm triệu của tôi…?

Nhìn thấy bộ dạng Dương Thần vẻ mặt cười gian tà, An Tâm lập tức hiểu cái gọi là “ Tinh hoa” kia là cái gì, nhịn không nổi hung hăng nhéo phần thịt chỗ eo Dương Thần một cái, má lúm đồng tiền xinh đẹp ửng hồng.

-Anh còn nói, dày vò tôi cả đêm cũng không dùng biện pháp an toàn, chẳng may tôi mang thai rồi, tôi sẽ ôm đứa bé gõ cửa nhà anh xem vợ anh làm thế nào.

- Cái này… Còn có thể làm thế nào, đều nhận, mẹ con đều cần.

Dương Thần vẻ mặt hống hách nói.

An Tâm hé miệng cười.

-Tỉnh lại đi, việc này qua đi, chúng ta sẽ đi theo hai con đường riêng biệt, thật muốn tôi sinh con cho anh, đợi anh có bản lĩnh gặp lại tôi hãy nói.

- Không phải, tuyệt tình như vậy…đợi đã, cô còn chưa nói cho tôi vì sao lại xảy ra tất cả việc này.

Dương Thần truy vấn.

An Tâm do dự một lúc, thẹn thùng cúi đầu.

- Lần này tôi về nước, kỳ thực là bố tôi đem tôi gả cho một người tôi không thích, tôi không muốn lập gia đình, nhưng lại nghĩ biện pháp dập tắt ý nghĩ của bọn họ, cho nên…

- Cho nên cô liền chọn đem thân thể mình giao cho một người xa lạ, để lấy cái này làm sự trả giá, khiến người đàn ông kia trở thành một vật hi sinh trong kế hoạch này của cô, đem danh tiếng của cô vấy bẩn, khiến đối phương từ bỏ ý nghĩ cưới cô.

Dương Thần dở khóc dở cười, mình tại sao lại gặp việc như thế này, lau mặt, khô khốc cười nói:

-May mắn cô là người đẹp có giá trị, bằng không tôi thiệt to rồi.

An Tâm vốn tưởng rằng Dương Thần nghe xong việc hoang đường này sẽ giận dữ, nhưng Dương Thần lại như cũ vẻ măt cười hì hì, cẩn thận hỏi:

- Anh không tức giận sao? Tôi lừa gạt anh, còn mang đến cho anh nhiều phiền phức như vậy.

Dương Thần ha ha cười:

- Tôi lại không phải lần đầu vào Cục cảnh sát, hơn nữa danh dự lại không thể làm cơm ăn, cô làm như vậy cũng không khiến thứ tôi thật sự để ý chịu tổn thất, ngược lại tôi cảm thấy tôi bán có lời rồi, ngủ với một trinh nữ tuyệt đẹp, còn không cần gánh vác trách nhiệm.

- Hừ, tôi cũng nhìn ra rồi, da mặt anh căn bản dày tới mức khó tưởng tượng, lớp màng kia của tôi thật là mất thật oan uổng.

An Tâm giả vờ giận dữ giơ giơ nắm tay.

Không để hai người trò chuyện một thời gian dài, Thái Nghiên cùng hai luật sư đi tới, Thái Nghiên có vài phần nhụt chí:

- Hai vị có thể đi rồi.

Dù sao luật sư hai bên đều là luật sư lớn, Thái Nghiên cũng không đủ chứng cứ, chỉ có thể thả người.

Tuy nhiên trước khi đi, Thái Nghiên còn cười lạnh nói với Dương Thần:

- Anh hãy đợi ly hôn với Nhược Khê, cô ấy đã biết hết tất cả.

Dương Thần sơ sờ mũi, hôn nhân trước giờ kia bản thân không thực cảm giác đã từng tồn tại, việc này đâu sợ Lâm Nhược Khê biết, đoán chừng cũng là thoảng qua.

Còn lại hai luật sư giải quyết một vài hậu quả, hai nam nữ vừa vào Cục cảnh sát không bao lâu, lại trong ánh mắt khinh miệt của cảnh sát đi ra cửa lớn của đồn cảnh sát.

Vừa đến bãi đỗ xe bên ngoài, Dương Thần với An Tâm liền nhìn thấy hai chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ cách đó không xa.

Sắc mặt An Tâm có vài phần khó coi, cười khổ nói:

- Đến thật là nhanh.

Đọc truyện chữ Full